“Là ai?” Thân Thần hỏi.
Lũng Anh nhìn một vòng xung quanh, rồi mới tiến đến bên cạnh Thân Thần, nhỏ giọng nói ra: “Là bạn tốt của ngươi…Thư Tiểu Bạch.”
Cả người của Thân Thần chấn động một cái, hắn cảm thấy chuyện này không xong rồi.
Nhưng mà những người khác thì lại không nghĩ vậy.
Có bốn cường giả cấp Một Thành gia nhập, khiến cho bọn họ tự tin hơn nhiều.
Dù sao bọn họ cũng cảm thấy, đã có chút vốn liếng rồi.
Chẳng qua là, bọn họ không chú ý đến, đã có hai cường giả cấp Một Thành dự định làm lính đào ngũ.
“Giết! Giết sạch bọn chúng…” Tiểu Duyệt kêu to đầy kích động.
Nàng thấy có mấy vị đại ca cầm đầu đến, thì nàng có thể buông tay đi đại chiến rồi.
Thân Thần gõ đầu đứa con gái thiếu thông minh này một cái: “Im miệng đi.”
“Cha…hai vị này là bạn của cha à?” A Nhã nhìn Lũng Anh và Việt Sơn rồi hỏi.
Tại sao nàng cảm thấy hai người bạn này của cha, cũng là hai kẻ nhát gan sợ chết giống cha mình thế nhỉ?
Mọi người được Chúc Thiết Hoa dẫn đầu, lại đi về phía khu vữ trung tâm.
Chúc Thiết Hoa và Kền Kền đều cảm thấy, có nhiều cường giả giúp đỡ như vậy, thì bọn họ sẽ có chút phần thắng.
Đúng lúc này, có một người đi ra từ trong Thành phố Ma Pháp.
“Dừng lại!” Chúc Thiết Hoa kêu lên: “Hắn chính là chủ nhân của nơi này.”
Thời điểm Thân Thần nhìn thấy Thư Tiểu Bạch, thì cả người đều hơi run run.
Còn người nhà của Thân Thần thì đều hơi nghi ngờ và khó hiểu.
Người trước mặt này không có gì đặc biệt cả.
Nhìn thế nào cũng là một người bình thường.
Vì sao lại khiến cho Thân Thần, Lũng Anh và Việt Sơn kiêng kị như vậy nhỉ.
Thân Thần cúi đầu nhìn Tiểu Duyệt: “Tiểu Duyệt, con thấy hắn thế nào?”
“Chắc là con có thể đánh nổ đầu chó của hắn 100 lần.”
Giờ phút này, Thân Thần thực sự cảm thấy, con gái lớn A Nhã kết hôn quá sớm rồi.
Thư Tiểu Bạch giơ tay lên, trên bầu trời xuất hiện một cái ma pháp trận cực kỳ khổng lồ.
Nếu như nói về ma pháp trận, thì Thân Thần rất quen thuộc.
Thư Tiểu Bạch đã sử dụng cái này ở trước mặt hắn ba lần.
Một lần là tiêu diệt Mẫu Thú Nữ Vương, một lần thì ở Hoàn Thành, còn lần cuối thì là ở thành phố Tùng Sơn.
Mỗi khi Thư Tiểu Bạch sử dụng thứ này, thì chứng tỏ chuyện này không xong rồi.
Một là cục diện hắn phải đối mặt rất lớn, hai là hắn muốn làm to chuyện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bọn họ không hiểu đây là thứ gì.
Nhưng mà bọn họ hiểu, cái đồ chơi này là dành cho bọn họ.
Hiện trường đã xuất hiện một trận gió lốc rất lớn.
Một trận gió lốc nối liền trời đất!
Trận gió lốc càng chuyển càng nhanh, khiến cho mọi người không thể không lùi lại phía sau.
Dường như cơn gió lốc này vận chuyển với tốc độ quá nhanh, nên đã ma sát với không khí, tạo ra rất nhiều những tia điện.
Sắc mặt của mọi người đều hơi cứng lại.
Chỉ cần trận gió lốc này cũng đã tương đương với một tồn tại cấp Một Thành rồi.
Trận gió lốc này thừa sức phá hủy một cái thành thị.
Đúng lúc này, trong cơn gió lốc thò ra hai cánh tay, phía trên cũng xuất hiện một gương mặt mơ hồ.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối cơn gió lốc khổng lồ có hai cánh tay và mặt ở trước mắt này.
Là mình điên rồi? Hay là thế giới này điên rồi?
Loại vật này mà cũng tồn tại sao?
Ngay sau đó, hai bàn tay trái và phải của gió lốc có lôi điện chảy xiết, hóa thành hai thanh kiếm khổng lồ.
Ma pháp Siêu giai. Ngự Phong Giả!
Biểu cảm của tất cả mọi người đều trở nên ngây dại.
Tiểu Duyệt cố gắng quay cái cổ cứng đờ về phía Thân Thần, rồi lắc lấc cánh tay Thân Thần hỏi: “Cha, đây là thật à?”
Thân Thần không trả lời vấn đề này của Tiểu Duyệt.
Hắn không rảnh… hắn cũng đang trong cơn chấn động.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc thì mình đang đối mặt với ai.
Nào chỉ có bọn họ, cho dù tất cả cư dân trong Thành phố Ma Pháp thì cũng đang cực kỳ chấn động.
Cơ thể của Ngự Phong Giả không kém gì so với cơ thể của con gấu khổng lồ mà Thư Tiểu Bạch đã từng biến thành.
Cơ thể che khuất cả bầu trời này, khiến cho tất cả những người chứng kiến đều cảm thấy đây chính là cơ thể của bầu trời này.
Người dẫn đầu của thành Tinh Bạch quay sang hỏi Chúc Thiết Hoa: “Chúng ta đánh như nào?”
Chúc Thiết Hoa quay đầu nhìn người dẫn đầu này, rồi dùng hai chữ đơn giản để tỏ rõ ý đồ hành động tiếp theo: “Ngu xuẩn!”
Đánh con mịa ngươi mà đánh, thế này còn đánh cái gì? Cầm đầu đi đánh à?
Cái đồ chơi này nện một cái, tất cả mọi người đều bị diệt sạch rồi, còn đánh cái rắm.
“Ngươi thì sao? Chúc Thiết Hoa quay sang nhìn Kền Kền.
“Mấy năm gần đây ta cũng để dành được một ít tiền.”
Kền Kền cũng trực tiếp biệu hiện ra ý đồ hành động của mình.
Có thể sống sót thì đó chính là thắng lợi rồi.
Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, thì không còn là vấn đề nữa.