Tài chính đại thần lôi kéo tay của Thân Thần hỏi: “Ngươi là bạn của hắn đúng không?”
Thân Thần khóc không ra nước mắt: “Tên này chỉ nhận tiền không nhận người.”
“Cha…chỗ ta còn một ít tiền tiết kiệm.” Lữ Lương cũng miệng lưỡi đắng chát: “Chắc là có thể giải quyết vấn đề này.”
Thân Thần nhìn Lữ Lương với ánh mắt đầy thâm ý.
Tên ngốc này, có lẽ ngươi mới là vấn đề lớn nhất.
Thân Thần lại cúi xuống nhìn Tiểu Duyệt.
Không biết Thư Tiểu Bạch có nhận không nhỉ?
Thư Tiểu Bạch liếc mặt nhìn mọi người ở hiện trường, hắn triệu hoán Ngự Phong Giả bởi vì nguyên tố hệ Phong có lực phá hoại nhỏ nhất trong các hệ.
Thư Tiểu Bạch không muốn Thành phố Ma Pháp vừa mới bay lên trời, kết quả lại bị ma pháp của mình đánh rụng xuống, vậy thì đúng là quá hài hước rồi.
“Nào, giờ ai muốn đánh thì đứng sang bên trái, còn ai không muốn đánh thì đứng sang bên phải.”
Tất cả mọi người đều chỉnh tề đi sang bên phải.
Toàn bộ đều là người thông minh, không có một người dũng sĩ nào.
“Cường giả cấp Một Thành thì 100 triệu Bạch Tinh tệ, cường giả cấp Nửa Thành thì 10 triệu bạch tinh tệ, cấp Tinh Anh thì 5 triệu bạch tinh tệ, có vấn đề gì không?”
“Ta…”
Oanh----
Ngự Phong Giả cầm thanh kiếm lôi đình nện xuống một cái, mười mấy người đều biến thành tro bụi.
“Ta hỏi lại một lần, có vấn đề gì không?”
Lần này thì không ai có vấn đề gì nữa.
“Tiểu Bạch…Tiểu Bạch, là ta, ta là Thân Thần đây.” Thân Thần vẫy tay rồi chạy đến trước mặt Thư Tiểu Bạch.
“Nha, thì ra là Thân Thần à.” Thư Tiểu Bạch nhìn thấy Thân Thần, lập tức thay đổi sắc mặt: “Ta rất nhớ ngươi đấy, sao ngươi lại ở chúng với đám ngươi này vậy?”
“Ah…ta bị bọn họ lừa!” Thân Thần nói ra: “Cũng may mà gặp được ngươi ở đây, ta mới không bị bọn họ tiếp tục lừa gạt nữa.”
Thư Tiểu Bạch vỗ trán một cái rồi nói: “À đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ ước định của chúng ta chứ?”
“Ah…nhớ kỹ.” sắc mặt của Thân Thần biến đổi mấy lần, rồi quay đầu lại hô: “Tiểu Duyệt, đến đây.”
“Cha.” Tiểu Duyệt hơi sợ hãi.
Lúc này nàng làm gì còn dáng vẻ nóng nảy hiếu chiến khi trước nữa.
Mặc dù nàng rất hiếu chiến, nhưng mà nàng không hề ngốc.
Hiện giờ nàng rất sợ Thân Thần sẽ khai ra những gì mà nàng vừa làm.
“Ngươi thấy chưa, nàng chính là con gái của ta.”
Thư Tiểu Bạch suy nghĩ nửa ngày, sau đó mới lấy tấm ảnh chụp ở trong ngực ra so sánh với Tiểu Duyệt ở trước mặt.
“Trên tấm ảnh này là một cô bé 14 15 tuổi, nhưng mà Tiểu Duyệt chỉ mới có 11 12 tuổi…thời gian trôi qua mười năm, vì sao nàng càng ngày càng nhỏ hơn?”
“Ta cảm thấy con gái lớn của ta không được xinh đẹp cho lắm, cho nên ta thấy cô con gái nhỏ thông minh lanh lợi, thiện lương và khéo léo hiểu lòng người này hợp với ngươi hơn, qua mấy năm nữa là có thể kết hôn với ngươi rồi.”
Thư Tiểu Bạch nhìn Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt cũng nhìn Thư Tiểu Bạch, sau đó Thư Tiểu Bạch lại nhìn về phía mấy người ở sau lưng Thân Thần, cuối cùng chỉ vào A Nhã rồi hỏi: “Nàng là ai?”
A Nhã nhìn cha mình và Thư Tiểu Bạch, nàng luôn cảm thấy hai người này đang bàn chuyện xấu gì đó.
Thư Tiểu Bạch nắm lấy cổ áo của Thân Thần nói: “Nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời, thì ta sẽ cho ngươi đổi thêm một đôi cánh tay mới.”
Thân Thần nắm bả vai của Thư Tiểu Bạch rồi kéo sang một bên nói: “Tiểu Bạch, nói ra có thể là ngươi không tin, con gái lớn của ta đã qua đời rồi.”
“Thế nhưng mà…” Thư Tiểu Bạch quay đầu nhìn về phía A Nhã.
Thân Thần lập tức kéo mặt của Thư Tiểu Bạch lại: “Ngay trong năm nay, khi ta ra ngoài làm nhiệm vụ thì nàng đã qua đời, lúc ta trở về thì mới biết tin dữ này.”
Thư Tiểu Bạch sờ lên cằm, rồi chìm vào suy nghĩ.
Thân Thần lại nói như thật: “Ta vì muốn giữ lời hứa với ngươi, cho nên ta mới mang Tiểu Duyệt đến đây để gặp ngươi.”
Thư Tiểu Bạch lắc đầu: “Ta không muốn nàng.”
“Tiểu Bạch, ngươi muốn từ chối ý tốt của ta sao?”
Thư Tiểu Bạch nhìn Thân Thần nói: “Trong nhà ta đã có hai nữ ma đầu rồi, tiểu nha đầu này vừa nhìn xem đã biết là kẻ giống với hai nữ ma đầu nhà ta, ngươi còn muốn ta giúp ngươi nuôi con gái nữa sao? Ăn gì mà khôn thế!”
Trên mặt Thân Thần lộ ra vẻ thất vọng: “Tiểu Bạch, ngươi thực sự không muốn à?”
Thư Tiểu Bạch nhìn Thân Thần: “Có phải ngươi cảm thấy ta là một tên NGU XUẨN không?”
“Ah…làm gì có chuyện đó.”
“Thế thì tốt.” Thư Tiểu Bạch vỗ vỗ vai Thân Thần nói: “Đi thôi, hôm nay ta mời.”
Thân Thần lập tức vẫy tay với người nhà ở phía sau.
“À đúng rồi, tiền vẫn không thể thiếu đâu nhé.”
“Đừng vậy chứ?”
“Ngươi xem đi, chúng ta là bạn bè, nhưng ngươi lại đến đánh ta, đây chính là một hành vi phản bội, thế mà ta lại còn không so đo sự phản bội của ngươi, có phải là ta đã rất khoan dung rồi không? Với lại, chuyện ngươi hứa với ta, ngươi cũng không làm được, đây cũng là phản bội, mà ta lại không so đo với ngươi, có phải lòng dạ của ta rất rộng lớn rồi đúng không?”
“Việc này không thể nói như vậy…”
“Đi thôi, đi tìm thứ gì ăn đã.”
Thư Tiểu Bạch lập tức nắm lấy bả vai của Thân Thần đi về phía trung tâm, căn bản không cho Thân Thần có cơ hội để giải thích.
“Haizz…” Thân Thần ủ rũ đi theo Thư Tiểu Bạch.
Lần này lỗ vốn đến tận nhà bà ngoại rồi.
“Đừng như vậy, nhìn thấy ngươi đau lòng như vậy thì ta cũng sẽ rất khó chịu, mọi thứ đều có hai mặt, có chỗ xấu thì cũng có chỗ tốt, ngươi nên nghĩ đến mặt tích cực của nó.”
“Ví dụ như?”
“Ít nhất thì ngươi và người nhà của ngươi cũng không chết, đúng không.”
Thân Thần im lặng, quả nhiên không nên chờ mong Thư Tiểu Bạch biết an ủi người khác.