Sau một đêm chờ đợi lo lắng, Tiêu Bách Ức và một đám Lãnh chúa đều chìm trong khủng hoảng.
Không có một tin tức nào được truyền về, không có tin chiến thắng hay là thất bại.
Loại cảm giác này giống với khi Mặc Dương thua trận vậy.
Cũng không có bất kỳ một tin tức nào truyền về.
“Lập tức quay về thành thôi.” Tiêu Bách Ức nói với mọi người.
“Nghị trưởng tiên sinh, còn chưa có tin tức của tiền tuyến, chúng ta cứ trở về như thế này sao?”
Tiêu Bách Ức liếc mắt nhìn mọi người, rồi bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy vì nguyên nhân gì mà không có một người nào mang tin tức quay về?”
“Ah…chuyện này…”
“Hoặc là tất cả bị bắt làm tù binh, hoặc là tất cả đều đã chết.” Tiêu Bách Ức nói ra.
Lời này không ai có thể phản bác.
Đúng là như thế, nếu như chỉ là thua trận.
Thì nhất định sẽ có người trốn về được.
Nếu như thắng, vậy thì càng không cần nhiều lời.
Bọn họ chính là người trả tiền, đám người kia không báo tin cho họ, thì lấy tiền kiểu gì.
Nhưng mà bây giờ lại không có bất kỳ ai quay lại.
Như vậy chỉ có thể là trường hợp xấu nhất.
“Làm sao bây giờ?”
“Thế mà còn thua …”
“Không phải đã nói là toàn bộ chủ lực của Thành phố Ma Pháp đều được phái đi rồi sao?”
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười, tất cả đều trở nên thấp thỏm lo âu.
“Yên lặng, tất cả yên lặng cho ta.” Tiêu Bách Ức quát lên: “Ta đã nghĩ đến khả năng này từ trước rồi.”
“Cái gì?”
“Nghị trưởng tiên sinh, ngươi nói rằng ngươi đã đoán được chúng ta sẽ thất bại?”
“Vì sao ngươi đã đoán được, lại còn muốn khai chiến?”
Sắc mặt Tiêu Bách Ức lạnh xuống: “Tất cả im miệng cho ta.”
“Tiêu Bách Ức! Ngươi có thái độ gì thế? Ngươi đã quên rằng ngươi chỉ là một con chó phục vụ cho chúng ta sao?”
Có mấy Lãnh chúa rất khó chịu với thái độ của Tiêu Bách Ức.
Tiêu Bách Ức lập tức liếc mắt ra hiệu với vài lãnh chúa thuộc phe mình.
Mấy lãnh chúa này lập tức lên tiếng: “Bây giờ không phải lúc tranh đấu nội bộ, các ngươi đã quên rằng, bên ngoài vẫn còn một kẻ địch mạnh mẽ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta sao?”
“Nếu như chúng ta không đoàn kết lại, thì sau này tên kia sẽ đến tìm từng người một.”
Lời này vừa ra, khiến cho mấy lãnh chúa không nghe lời ngậm miệng lại.
“Đúng là chúng ta đã thua trận, có điều chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thất bại.” Tiêu Bách Ức trấn an mọi người.
“Chúng ta vẫn còn cơ hội lật bàn à?”
“Các ngươi quên rồi à? Khi Mặc Dương chết đã để lại thứ gì cho chúng ta?”
“Hủy diệt giả!?”
Sau khi Mặc Dương lấy được kỹ thuật của Thành phố Ma Pháp, trải qua nghiên cứu và sửa đổi, thì đã chế tạo ra Hủy Diệt Giả.
Sau khi Mặc Dương chết trận, kỹ thuật này đã rơi vào tay của Thương hội thành Tinh Bạch.
Tài chính của Thương hội thành Tinh Bạch dư dả hơn Mặc Dương nhiều.
Tất nhiên sẽ đầu nhập nhiều tài nguyên để chế tạo nhiều Hủy Diệt Giả hơn, và chế tạo Hủy Diệt Giả càng mạnh hơn.
Tiêu Bách Ức không cam tâm, bởi vì lợi ích của Thành phố Ma Pháp quá mê người.
Chỉ cần có thể đoạt được kỹ thuật của Thành phố Ma Pháp.
Thì tất cả những thứ bỏ ra đều đáng giá.
Tiêu Bách Ức nhìn về phía mấy Lãnh chúa còn đang do dự, rồi mở miệng nói: “Nếu như lúc này các ngươi rời khỏi, thì ta cũng không trách các ngươi, nhưng khi Thành phố Ma Pháp tiến hành trả thù, thì các ngươi không cần đến tìm chúng ta xin giúp đỡ.”
“Tiêu tiên sinh, Hủy Diệt Giả đã từng thất bại rồi, Thành phố Ma Pháp đã từng tiêu diệt Mặc Dương và 300 Hủy Diệt Giả của hắn.”
“Mặc Dương thất bại, chỉ chứng minh hắn không đủ mạnh, chứ không chứng minh được Hủy Diệt Giả không mạnh mẽ.” Tiêu Bách Ức lạnh lùng nói: “Mà khi chúng ta đoàn kết lại với nhau, thì sẽ mạnh hơn Mặc Dương, cũng nhiều tiền hơn Mặc Dương, chúng ta nắm giữ rất nhiều của cải và tài nguyên, chúng ta có thể thuê rất nhiều cường giả, còn Mặc Dương lại không thể, đó chính là chênh lệch của hắn và chúng ta.”
“Thế nhưng mà…”
“Bây giờ chúng ta chỉ cần không phạm vào sai lầm của Mặc Dương là được.”
“Thế chúng ta cần bao nhiêu con Hủy Diệt Giả mới được?”
“Quân đoàn của Mặc Dương có 300 con, nhưng hắn đã thất bại, vậy thì chúng ta sẽ chế tạo 3000 con.” Tiêu Bách Ức nói ra.
“Cái gì? 3000 con Hủy Diệt Giả? Vậy thì cần bao nhiêu tiền chứ?”
“Các ngươi căn bản không hiểu thương nghiệp là cái gì, quân đoàn 300 con Hủy Diệt Giả mà Mặc Dương chế tạo, tài nguyên hắn đầu nhập vào phải gấp chúng ta vài lần, bởi vì có rất nhiều nguyên vật liệu hắn phải mua của chúng ta, còn chúng ta thì lại khác, chúng ta đã có sẵn nguyên vật liệu, có thể nói là, chúng ta chế tạo càng nhiều, thì chi phí sẽ càng thấp, đây chính là logic của thương nghiệp.”
Tiêu Bách Ức nói như đúng rồi: “Mà quân đoàn Hủy Diệt Giả sẽ không lỗ vốn, chúng ta có thể coi Hủy Diệt Giả trở thành thương phẩm để bán đi, Chính phủ Thế Giới và Bạch Quỳnh hội đều rất cần sức chiến đấu, cho nên chúng ta chế tạo càng nhiều Hủy Diệt Giả, thì chúng ta kiếm được càng nhiều.”