Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 353 - Chương 354 - Nghe Ta Nói Hết Đã! (2)

Chương 354 - Nghe ta nói hết đã! (2)
Chương 354 - Nghe ta nói hết đã! (2)

Một đường đi theo, hắn phát hiện vị đại thúc đẹp trai này bỗng nhiên giảm tốc độ.

Sau đó bắt đầu đi lòng vòng quanh đây.

“Hắn phát hiện chúng ta theo dõi rồi à?”

“Mặc kệ, tìm chỗ nào vắng người thì ra tay đi.”

“Hay là…”

“Ngươi còn lảm nhảm nữa, thì ta sẽ chạy ra ngoài hét lên ngươi là gián điệp của Thành Phố Ma Pháp.”

Huyết Quang thật sự không chịu nổi Mộc Kiến Bình làm nhảm nữa.

Khi đi đến một đoạn đường vắng vẻ, chân ga của chiếc xe Mộc Kiến Bình bị đạp mạnh xuống, đâm thẳng về phía chiếc xe của đại thúc đẹp trai.

Tất nhiên, Huyết Quang là người đã đạp chân ga.

Vị đại thúc đẹp trai này bị đâm cho hoa mày chóng mặt, sau đó thì bị người khác lôi kéo xuống xe.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đại thúc đẹp trai đã tỉnh lại.

Hắn phát hiện mình đã bị trói thành bánh chưng.

Hắn nhìn Huyết Quang ở bên cạnh: “Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì? Ta không có tiền đâu.”

“Tiên sinh, đừng sợ, chúng ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chuyện nhỏ mà thôi.” Mộc Kiến Bình nói.

“Giúp đỡ việc gì?” Đại thúc đẹp trai hỏi.

“Chúng ta muốn rời khỏi Mặc Thành, cho nên cần một vị phi công.”

“Ah…ta không phải là phi công.”

“Chúng ta đã theo dõi ngươi từ lâu rồi, hơn nữa quần áo trên người của ngươi là đồng phục của phi công ở cảng hàng không, cho nên không cần thiết phải che giấu nữa.”

“Ta thật sự không phải là phi công.” Đại thúc đẹp trai nói ra: “Ta mặc bộ quần áo này vì nguyên nhân khác.”

Huyết Quang nhìn thấy Mộc Kiến Bình cứ lằng nhà lằng nhằng, thì lấy ra một con dao, cọ cọ lên mặt của vị đại thúc đẹp trai này rồi nói: “Nếu như ngươi không phải phi công, thì chúng ta chỉ đành tiễn ngươi đi lĩnh cơm hộp.”

“Khoan…khoan đã…” đại thúc đẹp trai sợ hãi kêu to.

“Thế nào, bây giờ thì thừa nhận chưa?”

“Ta thực sự không phải phi công.”

Huyết Quang bỗng nhiên dùng con dao đâm vào đùi của đại thúc đẹp trai.

Mộc Kiến Bình đang lái xe suýt nữa thì đâm vào vỉa.

“Ngươi nói lại xem nào!” Huyết Quang lạnh lùng nhìn đại thúc đẹp trai.

“Ta…ta thực sự không phải là phi công…khoan đã…nghe ta nói hết đã.”

“Nếu như ngươi không phải phi công, thì ngươi đã không còn giá trị gì nữa rồi.”

“Ta không phải phi công, nhưng mà ta biết ở đâu có phi công, ta biết một phi công…” Đại thúc đẹp trai vội vàng nói.

“Tại sao chúng ta phải tin tưởng ngươi? Chúng ta đi bắt một phi công khác là được.” Huyết Quang kề sát con dao găm vào cổ của đại thúc đẹp trai.

“Khoan đã…ngươi có thể nghe ta nói hết hay không…”

“Huyết Quang, ngươi…”

“Nói đi.”

“Bỏ dao ra trước đã.”

Huyết Quang đành phải bỏ con dao găm ra.

Lúc này đại thúc đẹp trai mới nói tiếp: “Bây giờ toàn bộ Mặc Thành đã giới nghiêm, dù các ngươi có may bay cũng không thể nào cất cánh được, coi như bay lên cũng sẽ bị đánh xuống, cho nên một phi công tầm thường sẽ không thể nào giúp các ngươi bay ra khỏi Mặc Thành.”

“Cho nên…Ngươi biết một vị phi công không tầm thường?”

…….

“Đó chính là nơi con gái ta bị giam giữ.” Đại thúc đẹp trai chỉ vào tòa nhà cách đó không xa.

“Ngươi nói con gái của ngươi bị giam lỏng cơ mà? Chỗ đó không giống như nơi dùng để giam giữ người.”

Huyết Quang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đại thúc đẹp trai.

“Ngươi bắt con gái ta rất có quyền thế ở Mặc Thành.” Đại thúc đẹp trai nói ra.

“Thế nên ngươi lượn lờ quanh đây, là vì muốn cứu con gái ra?”

“Đúng thế.”

Huyết Quang nhìn về phía Mộc Kiến Bình hỏi: “Trong đó có người không?”

“Có mấy người.” Mộc Kiến Bình cảm nhận được vài luồng tinh thần lực ở trong đó.

“Phân biệt được ai là phi công không?”

Mộc Kiến Bình dựa vào quỹ tích di chuyển của mấy luồng tinh thần lực này để suy đoán.

“Chắc là phân biệt được.”

“Chờ trời tối, chúng ta sẽ hành động.” Huyết Quang nói.

Huyết Quang cũng nhìn ra, mấy người đứng ngoài của tòa nhà này hình như là đang giám thị và phòng thủ, chứ không phải bảo vệ người ở bên trong.

Đại thúc đẹp trai cũng kiên nhẫn chờ đến khi trời tối.

Lực phòng thủ của tòa nhà này cũng khá yếu.

Có lẽ vì họ cảm thấy còn gái của vị đại thúc đẹp trai này sẽ không trốn ra được, cũng không tin có ai sẽ đi cứu nàng.

Mộc Kiến Bình đi lên, trực tiếp cho hai tên canh cửa một quả cầu lửa để rửa mặt.

Sau đó giơ chân đã tung cửa chính, đám giúp việc bên trong bắt đầu la hét.

Lúc này Dư Linh Lung cũng đi ra.

“Ngươi là…là ai nhỉ? Ngươi là người viện trưởng phái đến cứu ta à?”

“Dư tiểu thư, sao lại là ngươi?”

Biểu cảm của Dư Linh Lung lập tức cứng đờ: “Ta bị tên chó má này giam giữ lâu như vậy rồi, mà viện trưởng vẫn không phái người đến cứu ta?”

“Ah…Chắc là do viện trưởng có chuyện gấp đó nên mới vậy.”

“Tên khốn đó hoàn toàn không nhớ đến ta thì có.”

“Chẳng phải là ta đến cứu ngươi rồi sao.” Mộc Kiến Bình cũng rất xấu hổ: “Đi ra ngoài trước đã.”

Ra khỏi tòa nhà, đại thúc đẹp trai chạy khập khễnh đến: “Linh Lung, không sao chứ?”

“Cút đi.” Dư Linh Lung chán ghét, hất văng cánh tay của đại thúc đẹp trai ra.

“Dư tiểu thư, hắn là cha của ngươi à?”

“Các ngươi quen biết nhau à?”

“Là người quen sao?”

Đại thúc đẹp trai và Huyết Quang đều hơi kinh ngạc.

“Đừng nói nữa, nhanh đi cướp một cái máy bay rồi trở lại Thành Phố Ma Pháp đi.” Mộc Kiến Bình nói.

Mộc Kiến Bình không có hứng thú xem một bộ phim drama về gia đình của bọn họ, bây giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này, việc cần làm bây giờ là chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment