“Ngươi tên gì ý nhỉ…ngươi thực sự muốn đi cướp máy bay à?”
“Ta là Mộc Kiến Bình.” Khóe miệng Mộc Kiến Bình hơi giật giật, cảm giác tồn tại của mình ở Thành Phố Ma Pháp thấp như thế sao, Mộc Kiến Bình lại nhìn Dư Linh Lung rồi nói: “Tất nhiên, trực tiếp đi cướp là được.”
“Hiện giờ cảng hàng không canh giữ rất nghiêm ngặt, ngươi xác định có thể cướp được?”
“Dư tiểu thư, ta cũng không phải là kẻ yếu.”
Chủ yếu là vì Mộc Kiến Bình có bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố, trải qua một thời gian khôi phục, thì bộ trang bị này đã khôi phục được 30% ma lực.
Mặc dù không thể dùng đại chiêu, nhưng kỹ năng bình thường thì thoải mái.
Cho nên Mộc Kiến Bình vẫn rất phấn khích.
Có lẽ phá hủy một cái cảng hàng không, sẽ giảm bớt một ít áp lực cho Thư Tiểu Bạch.
“Con gái, con thật sự muốn đi cướp máy bay với hắn ta à?” Đại thúc đẹp trai nhìn Dư Linh Lung đầy lo lắng.
Theo hắn thì hành vi của Mộc Kiến Bình không khác gì tự sát cả.
“Ta và ngươi không thân thiết như vậy.” Dư Linh Lung phiền chán nhìn đại thúc đẹp trai: “Đừng có giả mù sa mưa ở đây.”
Huyết Quang nhàm chán nhìn đôi cha con này nói: “Để ta đoán xem nào, ngày xưa vị đại thúc này rất không phong lưu, không để ý đến gia đình, cuối cùng vợ con ly tán, đến tuổi già thì lại nhớ đến thân tình, muốn tìm ngươi để nhận thân, có phải nội dung cốt truyện này không?”
“Câm mồm.” Dư Linh Lung tức giận quát khẽ.
Mọi người đi đến bên ngoài cảng hàng không, nơi này vốn là một cảng hàng không dân dụng.
Nhưng sau này đã bị giới nghiêm, bên ngoài đã được canh phòng nghiêm ngặt.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Mộc Kiến Bình.
“Sau khi ta ra tay, thì các ngươi trực tiếp lái xe lao vào.” Mộc Kiến Bình nói.
Mộc Kiến Bình vừa dứt lời, thì xuống xe đi về phía trước.
“Nơi này đã giới nghiêm, xin hãy quay trở lại đường cũ.”
“Ta đang quay trở lại đường cũ đây.” Mộc Kiến Bình mỉm cười nói.
“Ngươi không hiểu tiếng người à?” Binh lính cau mày nhìn Mộc Kiến Bình.
Trong tay Mộc Kiến Bình đã xuất hiện một quả cầu lửa: “Ngươi mới là người không hiểu tiếng người.”
Các binh lính nhìn thấy quả cầu lửa này thì lập tức khẩn trương.
“Kẻ địch tập kích! Kẻ địch tập kích…”
Oanh------
Mộc Kiến Bình lại rửa mặt cho tên binh lính này bằng một quả cầu lửa, sau đó lại cho những binh lính ở phía sau một phát Đom Đóm!
Rầm rầm rầm----
Trong vụ nổ kịch liệt, Mộc Kiến Bình phất tay với Dư Linh Lung ở phía sau.
Dư Linh Lung đạp chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước.
Mộc Kiến Bình triệu hồi ra bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố.
Liệt Diễm Phong Bạo! Đom Đóm! Tường Lửa! Liệt Diễm Ba Văn…
Thiên phú đốt nhà của Mộc Kiến Bình được phát huy hết sức nhuần nhuyễn.
Đại thúc đẹp trai ở trên xe thì trợn mắt há mồm: “Tên này thật đáng sợ, hắn có thể chất hệ Hỏa à? Lực phá hoại này, thậm chí đã vượt qua cấp Nửa Thành rồi.”
Huyết Quang giữ im lặng, hắn đã nhìn thấy Mộc Kiến Bình sử đụng đại chiêu.
Nếu như chỉ là ước định thực lực, thì chắc là cấp Nửa Thành trở lên.
Nhưng nếu như chỉ tính lực phá hoại, thì tuyệt đối là cấp Một Thành.
Mộc Kiến Bình bắt đầu giết người phóng hỏa, Dư Linh Lung thì lái xe lao thẳng vào trong cảng hàng không.
Sau khi đâm bay một người, thì nàng nhanh chóng khóa chặt một chiếc máy bay.
“Chính là nó.” Dư Linh Lung dừng xe, lao thẳng vào trong máy bay: “Có thể bay được, hai người nhanh lên đây.”
Huyết Quang và đại thúc đẹp trai đều khập khễnh, chậm rãi đi vào trong khoang.
Ầm ầm-----
Dư Linh Lung đã khởi động máy bay.
“Bảo Mộc Kiến Bình nhanh lên, chúng ta sắp bay rồi.”
……
“Cái gì? Dư Linh Lung chạy rồi?” Ôn Hầu giận dữ hét lên.
Rầm rầm rầm----
“Tiếng gì thế?” Ôn Hầu còn chưa kịp phát tiết lửa giận, thì đã nghe thấy một âm thanh rất to.
“Tiếng động này truyền đến từ cảng hàng không số 1.” Trợ thủ của Ôn Hầu đã nhìn thấy ánh lửa ở phía xa xa.
Xuyên qua cửa số thủy tinh, có thể nhìn thấy ánh lửa kinh khủng ở phía đó.
Ôn Hầu lao ra cửa sổ, vẻ mặt càng ngày càng vặn vẹo.
“Là Dư Linh Lung! Chắc chắn là nàng! Là người của Thành Phố Ma Pháp đến cứu nàng!” Ôn Hầu giận dữ gầm lên: “Bắt nàng lại cho ta, không tiếc bất cư giá nào cũng phải bắt nàng lại cho ta!!”
Khi Ôn Hầu chạy đến cảng hàng không, thì nơi này đã chìm trong biển lửa, hắn túm lấy một binh lính đang bị thương hỏi.
“Người đâu? Người đâu rồi? Ta muốn giết chết nữ nhân đó.”
“Quan chấp chính tiên sinh… bọn họ trốn rồi, bọn họ đã cướp một chiếc máy bay.”
“Tất cả máy bay đều bay lên cho ta! Bắt đầu hành động! Lập tức hành động cho ta!!” Ôn Hầu giận dữ ra lệnh: “Ra lệnh cho tất cả cảng hàng không xuất kích, mục tiêu là Thành Phố Ma Pháp!”
“Chấp chính quan tiên sinh, quân đoàn của chúng ta vẫn còn cách Thành Phố Ma Pháp mấy trăm cây số, không thể nào phối hợp được.”
“Không cần phối hợp nữa, trực tiếp xuất kích cho ta.” Ôn Hầu đã có chút cuồng loạn: “Còn nữa, điều động máy bay chiến đấu có tốc độ nhanh nhất, để đuổi theo tiện nhân Dư Linh Lung kia! Nếu như nàng không thành thật ngồi đợi Thành Phố Ma Pháp bị hủy diệt, vậy thì để cho nàng và Thành Phố Ma Pháp cùng nhau hóa thành tro bụi đi.”