“Kia là cái gì?” Lâm Tó ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhìn thấy một đầu quái vật cực lớn đang bay trên không trung.
Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch lập tức nhìn lên bầu trời, bắt đầu phát động công kích về phía Đại Đầu vừa mới đột nhiên xuất hiện.
Bọn họ cảm nhận được cảm giác áp bách mà quái vật kia mang lại.
Rầm rầm rầm----
Ma pháp oanh kích lên trên người quái vật, thế nhưng ko có hiệu quả gì.
“Đừng đánh nữa, đám ngu xuẩn các ngươi, người một nhà.”
Âm thanh của Thư Tiểu Bạch truyền đến.
Lâm Tố, Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch đều tràn đầy kinh ngạc nhìn Đại Đầu đang bay trên trời.
Đại Đầu chậm rãi hạ xuống đất, Thư Tiểu Bạch cõng Lão Cừu nhảy xuống.
“Ông chủ……cái này…..cái này ngươi lấy ở đâu?”
“Nạp điện thoại được tặng.”
Ngao ngao-------
Đại Đầu bất mãn đáp lại một câu.
Không biết vì cái gì, nó chính là nghe hiểu mấy lời này.
Có thể là trước kia mấy cái nghiên cứu viên nói chuyện bị nó nghe thấy.
“Giúp ta chăm sóc hắn một chút.” Thư Tiểu Bạch để Lão Cừu ở trước mặt Lâm Tố.
Nói xong, Thư Tiểu Bạch liền nhảy lên đầu Đại Đầu bắt đầu bay lên.
Lão Cừu nhìn Lâm Tố, cười khổ một cái.
Thư Tiểu Bạch cũng quá ko chịu trách nhiệm đi.
Rõ ràng ném mình cho đứa trẻ này.
Lão Cừu biết Lâm Tố.
Lâm Tố trong trường học cũng coi như học sinh giỏi.
Thể chất thánh linh của hắn có tác dụng phi thường tốt trên chiến trường.
Ban đầu hắn còn nghĩ chờ Lâm Tố tốt nghiệp, thì kéo hắn vào chiến đội đặc biệt.
Chẳng qua hắn ko biết vì sao, Lâm Tố lại ở đây.
Nhưng mà hắn biết, Lâm Tố ko có sức chiến đấu nào.
Hơn nữa quanh đây có ko ít dị thú.
Đem mình ném cho Lâm Tố, đây là ngại mình chết chưa đủ nhanh sao?
Lão Cừu cười khổ, đột nhiên hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều thi thể của dị thú.
“Đây là……..”
Những dị thú này đều là Lâm Tố giết?
Không đúng, Lâm Tố khẳng định ko có bản lĩnh này.
Ở đây ngoài Lâm Tố, còn có cao thủ khác sao?
Đúng lúc này, lại có hơn 10 đầu dị thú xuất hiện trong tầm mắt.
Đáp lại nghi vấn của Lão Cừu, Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch bên cạnh Lâm Tố một lần nữa ra tay.
Đồng tử Lão Cừu đột nhiên co rút lại.
Hắn nhìn thấy Tiểu Tiểu Hắc biến mất trong tầm mắt của hắn.
Ngay sau đó lại xuất hiện ở trên lưng một đầu dị thú.
Xoạt-----------
Đầu dị thú kia lâp tức bị xé ra.
Ngay sau đó hắn lại nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch sử dụng Liệt Diễm Ba Văn.
Đối với kỹ năng này Lão Cừu cũng ko xa lạ gì, đây là kỹ năng của Thư Tiểu Bạch.
Con chuột nhỏ này cũng biết sử dụng chiêu này?
Ba đầu dị thú đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị Liệt Diễm Ba Văn nuốt hết.
Khi ánh lửa tản đi, chỉ còn lại ba khối than cốc.
Lão Cừu chấn kinh ko ngậm miệng được.
Hai con động vật nhỏ ko có chút thu hút nào, lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Thực lực mà bọn hắn thể hiện ra.
Chỉ sợ ko thua kém gì đội viện chính thức của chiến đội đặc biệt đi.
Hơn mười đầu dị thú, hầu như ko mang đến bất kỳ up hiếp gì cho Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc.
Trước sau chỉ hơn một phút đồng hồ, toàn bộ đã bị bọn hắn giết chết.
Lâm Tố với việc này nhìn cũng đã quen.
Lão Cừu thì khuôn mặt đều là ko thể tin nổi.
“Hai tiểu gia hỏa này là?”
“Vật nuôi của ông chủ.” Lâm Tố mặt ko biểu tình nói.
Trên thực tế Lâm Tố đang âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải học tốt ma pháp.
Nhất định phải thoát khỏi vận mệnh phụ trợ của thánh linh thể chất.
……
Giờ phút này Mộc Kiến Bình và An Nam đang ở trên một đài cao.
Phía dưới là hơn mười đầu dị thú, hơn nữa chúng còn đang có ý đồ leo lên.
Mộc Kiến Bình liên tục đem chúng đanh bay.
Thế nhưng số lượng dị thú nhiều lắm, căn bản ko cách nào tiêu diệt hết.
Ngao---------
Đúng lúc này, phía xa truyền đến một tiếng gào thét.
Mộc Kiến Bình và An Nam nhìn thấy một quái thú khổng lồ, một đường vừa đi vừa phun lửa bay đến chỗ bọn hắn.
“Đó là…….”
“Là quân mình sao?” An Nam có chút chần chờ.
Đồ chơi kia nhìn thế nào cũng ko giống với quân mình.
Thế nhưng đầu quái thú kia lại đang công kích dị thú ở phía dưới.
Lúc này quái thú đã bay xẹt qua đỉnh đầu bọn họ.
Nhấc lên một cơn gió lớn khiến cho bon họ đứng ko vững.
Ngay sau đó, Thư Tiểu Bạch rơi xuống trước mặt bọn họ.
“Chỉ còn lại 2 người các ngươi?”
Mộc Kiến Bình nhìn thấy Thư Tiểu Bạch đến, lập tức kích động xông lên nắm lấy cổ áo của Thư Tiểu Bạch.
“Tên khốn khiếp này…….Ngươi đã đi đâu? Ngươi có biết trách nhiệm của mình hay ko?”
“Đừng kích động…”
“Ngươi có biết hay ko, thời điểm ta nhìn thấy bạn bè và huynh đệ của ta chết, tâm tình của ta thế nào ko? Nếu như ngươi có thể đến sớm một chút….” Mộc Kiến Bình thống khổ quát lên.
“Ngươi còn như vậy ta sẽ ko khách sáo nữa đâu.”
“Ta tuyệt đối sẽ ko tha thứ cho ngươi.”
“Ngươi còn gào nữa, ta hiện tại sẽ giết chết ngươi, thời điểm này sẽ ko có ai truy cứu trách nhiệm của ta.”
Quả nhiên Mộc Kiến Bình liền im miệng.
Thư Tiểu Bạch nắm lấy gáy Mộc Kiến Bình và An Nam, đột nhiên nhảy lên.
Đại Đầu vừa vặn bay qua, hai người chưa kịp tỉnh táo, đã rơi vào trên người Đại Đầu.
“Đồ chơi này là cái gì?”
Đại Đầu đột nhiên tăng tốc, làm Mộc Kiến Bình và An Nam thiểu chút nữa rơi xuống.
“Ngươi tôn trọng nó một chút, nó ko thích người khác gọi nó là đồ chơi.”
“Đằng sau…đằng sau có dị thú đuổi theo…”
Áp lực cua gió khiến cho Mộc Kiến Bình và An Nam khó khăn nói chuyện.
Thư Tiểu Bạch và Đại Đầu phối hợp rất tốt.
Thư Tiểu Bạch trực tiếp gia tăng cho Đại Đầu một cái Phong Chi Tức.
Tốc độ của Đại Đầu tăng nhanh, bay một vòng trên không.
Sau đó liền vòng ra sau lưng đám dị thú, một đầu đâm đến.
Vài đầu dị thú trong khoảnh khắc đã bị vỡ thành đống cặn bã.
Thư Tiểu Bạch thở ra một hơi, tăng cho Đại Đầu Phong Chi Tức ma lực tiêu hao cao gấp trăm lần.
Nhưng mà điều này cũng mang đến cho Đại Đầu chiến lực ko thể so sánh.
Đại Đầu to như thế, đâm vào cái gì nát cái đấy.
Bất kể là ngươi hay là kiến trúc, hoặc là dị thú.