Cầm Nương - Đồng An An

Chương 2

Trong cơn kinh hoàng, ta không biết Cầm Nương làm cách nào lao ra, đoạt lại ta từ tay hai gã đàn ông.

Chỉ là sau khi ra ngoài thành, ta mới nhìn thấy mái tóc nàng rối bù, hai má sưng đỏ, dường như đã chịu một trận đòn rất đau.

Nàng ôm ta đến Thập Lý Pha ngoài thành, nơi Lai Vượng đã dụ nàng đến.

Lai Vượng cũng bị đánh vài hèo và bị đuổi khỏi phủ.

Nhưng sau khi bị đuổi, hắn vẫn bám riết lấy Cầm Nương không buông.

"Giờ mà nàng mang con bé này trả lại thì sẽ ra sao? Chủ mẫu liệu có tin nàng không? Không chừng bà ấy lại cho rằng nàng vì oán hận mà bắt cóc con gái của bà ta! Đến lúc đó, không chỉ bị đánh mà còn phải ngồi tù, thậm chí mất mạng cũng không biết chừng!"

"Chẳng phải nàng một lòng muốn quay lại phủ sao? Theo ta thấy, chúng ta cứ chăm sóc con bé vài ngày rồi hãy trả về. Một là qua mấy ngày, chủ mẫu cũng nguôi giận; hai là để họ nếm mùi lo lắng một phen. Đợi khi họ hết hy vọng, lúc ấy ta và nàng sẽ ôm đứa trẻ quay lại, chắc chắn chủ quân và chủ mẫu sẽ vui mừng đến phát điên, việc trở lại phủ sẽ dễ dàng hơn."

"Nàng nghĩ làm vậy là lấy oán báo ân sao? Nàng đúng là ngây thơ đến đáng thương! Lúc họ trói nàng, nhốt nàng, đánh nàng rồi đuổi nàng ra ngoài, họ có chút nào coi trọng nàng không? Nàng quên nàng xuất thân thế nào rồi sao? Trong mắt họ, nàng chẳng qua chỉ là thứ cỏ rác. Nói cho cùng, ta và nàng đều là những kẻ bị số phận đày đọa."

"..."

Tên Lai Vượng thật là kẻ lắm mồm, chỉ bằng vài lời đường mật, hắn đã khiến Cầm Nương, vốn đã bước lên bậc thềm trước cửa phủ Chu gia, phải chùn chân quay ngược trở lại.



Tại Thập Lý Pha, Lai Vượng có một người đường thúc bị mù và chúng ta tạm thời trú nhờ ở nhà của ông ta.

Đêm đó, Lai Vượng cùng đường thúc ở gian đông, còn ta và Cầm Nương ở gian tây.

Thế nhưng, nửa đêm, Lai Vượng mò mẫm trong bóng tối, lẻn lên giường của gian tây.

Ta ngủ say lơ mơ, chỉ nghe loáng thoáng tiếng Cầm Nương đè thấp giọng mà mắng hắn: "Chỉ với cái mặt chuột mỏ nhọn, lòng dạ đen tối của ngươi cũng muốn động vào ta sao? Phì! Ngươi cũng xứng sao? Tốt nhất là sớm bỏ cái ý nghĩ đó đi!"

Tên Lai Vượng có lẽ bị nàng cào cho xước mặt, nhảy xuống giường, quay phắt lại tát mạnh một cái: "Đã bị đuổi ra ngoài rồi mà còn mơ mộng hão huyền! Nghe lời ta sớm một chút chẳng phải là điều đúng đắn hay sao!"

Tuy chửi bới, lại thêm một cái tát, nhưng cuối cùng hắn vẫn sợ cái tính cương liệt của Cầm Nương, không dám dây dưa thêm.

Bên ngoài, tuyết lớn rơi dày, ánh tuyết xuyên qua lớp giấy cửa rách nát, phủ lên người Cầm Nương.

Tóc nàng rối bời, bờ vai run rẩy, khuôn mặt vùi sâu trong lòng bàn tay, tiếng nức nở kéo dài suốt cả đêm không dứt.

Ngày hôm sau, quả nhiên có người từ nha môn tìm đến Thập Lý Pha.

Nhưng Lai Vượng giấu ta và Cầm Nương vào hầm chứa cải thảo mùa đông, cuối cùng thoát nạn.

Cố chịu đựng đến ngày thứ tư, Cầm Nương không thể ngồi yên thêm được nữa.



Nhân lúc Lai Vượng đi đánh bạc, nàng lén bế ta đến cổng thành huyện Lăng Thủy, định đưa ta trở về Chu gia.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng quay lại, mắt đỏ hoe sưng húp, loạng choạng ôm ta vào lòng.

Bởi vì trên cổng thành dán một tờ cáo thị, dân chúng xúm lại bàn tán xôn xao: "Nghe nói cả nhà Chu huyện lệnh vì phạm tội nên đã bị tống giam từ ngày hôm qua rồi!"

Đêm khuya, Lai Vượng trở về với vẻ mặt mang chút sợ hãi pha lẫn may mắn.

Cầm Nương trong phòng đã sốt ruột đến mức đi vòng vòng. Thấy hắn bước vào, nàng lập tức túm lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi: "Chủ quân rốt cuộc đã gây ra chuyện gì?"

Lai Vượng tháo chiếc nón dạ xuống, thở dài rồi nói với giọng run rẩy: "Nghe nói bị liên lụy bởi Thôi thị ở kinh thành. Cả nhà họ Chu đều bị bắt giam, ngay cả đám hạ nhân có tên trong gia phả cũng không tránh khỏi. A Di Đà Phật, may mà chúng ta có phúc, sớm bị đuổi ra ngoài."

Cầm Nương giật mình kinh hãi, hỏi lại: "Có tin tức gì rõ ràng hơn không?"

Lai Vượng lắc đầu, vẻ mặt nặng nề: "Vụ án vẫn đang được thẩm tra, kết quả ra sao còn phải xem thế lực ở kinh thành sâu cạn thế nào."

Nghe vậy, Cầm Nương ngồi bệt xuống giường, lẩm bẩm: "Thần tiên đánh nhau, phàm nhân chịu khổ. Chủ quân thanh bạch như bông sen trắng trong nước, sao có thể chịu được cảnh thế này—"

Chưa dứt lời, nàng bỗng ôm mặt, kéo ta vào lòng rồi bật khóc nức nở.

Bình Luận (0)
Comment