Tiếng khóc của nàng khiến Lai Vượng bực bội, hắn gắt lên: "Khóc cái gì? Ban đầu định dựa vào con bé trong tay ngươi để tìm đường quay lại phủ, giờ thì hay rồi, không những chẳng còn đường quay lại, mà con bé này còn trở thành cục nợ nóng phỏng tay. Nói thử xem, ai tin nổi chuyện đi xem hội đèn mà lại để lạc mất tiểu thư? Hai ả nhũ mẫu làm cái gì không biết? Không chừng bọn họ sớm biết tin, cố ý bỏ rơi con bé!"
"Ngậm m.á.u phun người!" Cầm Nương lau nước mắt, tức giận nhảy dựng lên, mắng: "Nói năng xằng bậy! Chủ quân ngay thẳng, nào phải hạng tâm địa xấu xa như ngươi!"
Lai Vượng cười lạnh: "Ngươi gấp cái gì? Hay ta nói trúng tim đen của ngươi rồi?"
"Phì! Có phải ngươi đang tính chạy đến quan phủ tố cáo để kiếm vài đồng bạc không?"
Lai Vượng không cam chịu, cất giọng phản bác: "Ngươi khinh thường ai chứ? Ta cũng là kẻ sống bằng sức mạnh của đôi tay, dựa vào bản lĩnh mà đứng vững, sao có thể làm loại chuyện thất đức như vậy?"
Dù hắn nói thế, Cầm Nương vẫn không tin tưởng.
Đêm ấy, nàng ôm ta không dám ngủ, mãi đến lúc trời gần sáng. Nghe thấy tiếng then cửa kêu "két", nàng lập tức tỉnh dậy. Là Lai Vượng lén lút rời khỏi nhà.
Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, Cầm Nương đã vội vã gọi ta dậy: "Hà nhi, đừng ngủ nữa, chúng ta phải mau trốn đi."
Tuyết phủ dày trên con đường làng, bước đi vô cùng khó nhọc. Cầm Nương lo sợ để lại dấu vết, suốt dọc đường nàng đều cõng ta leo lên núi.
Vài ngày trước, nàng vừa bị đánh, thân thể vốn đã yếu.
Giờ lại phải cõng ta trên lưng, mỗi bước đi đều chao đảo, gian nan khôn xiết.
Ta nằm trên lưng nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cầm Nương, vì sao chúng ta phải trốn?"
Nàng thở hổn hển, đáp: "Tên khốn đó định hại chúng ta."
Dù còn nhỏ tuổi, ta vốn không ưa tên phu xe Lai Vượng.
Hắn thường hay cúi người cười với ta, nhưng mỗi lần cười, mắt hắn nheo lại, nếp nhăn nơi khóe mắt giống y chang những con rết trong vườn sau, trông thật đáng ghét.
Nhưng ta lại rất thích Cầm Nương.
Ở trong phủ, ta mê nhất món bánh sữa nàng làm.
Những ngày qua, nàng luôn dỗ ta ăn cơm, ru ta ngủ, ngay cả khi ta đi vệ sinh, nàng cũng không rời nửa bước.
Ta nằm yên trên lưng nàng, cảm nhận hơi ấm từ tóc mai của nàng truyền đến. Dẫu trời lạnh thấu xương, ta cũng không thấy lạnh chút nào.
Không rõ đã đi bao lâu, Cầm Nương kiệt sức, cuối cùng dừng lại dưới một cây cổ thụ nơi lưng chừng núi.
Từ xa, nàng ngoái lại nhìn xuống chân núi, quả nhiên thấy một toán nha dịch đang vội vã chạy đến nhà đường thúc mù của Lai Vượng.
"Đồ Lai Vượng khốn kiếp! Quả nhiên là tên vô lương tâm!"
Hôm ấy, Cầm Nương vừa đi vừa khóc, vừa khóc vừa mắng. Mãi đến khi giọng khản đặc, nàng mới bế ta đến huyện Nguyệt Lăng lúc trời tối.
Huyện Lăng Thủy và huyện Nguyệt Lăng chỉ cách nhau một con sông.
Nguyệt Lăng vốn là quê hương của nàng, nay để tránh nạn, nàng lại ôm ta trốn về nơi này.
Dưới ánh trăng mỏng manh, nàng dừng lại trước một tòa nhà lớn, rồi kiệt sức mà gõ cánh cửa đỏ trước mặt.
Trong căn phòng thoảng hương thơm ấm áp, Cầm Nương quỳ xuống trước một phụ nhân đã có tuổi, cúi đầu lạy như giã gạo:
"Ma ma, xin người rủ lòng thương, cho con ở lại."
Phụ nhân vuốt những chuỗi châu ngọc trên đầu, vẻ mặt khó xử: "Con ơi, không phải ta không muốn giữ con lại, nhưng con cũng biết tính tình của Phượng Nương, nàng ấy—"
Cầm Nương vội đáp: "Ma ma, ngày trước ở trong viện, con và Phượng Nương tình như tỷ muội. Xin người nói giúp con vài lời."
Nghe vậy, phụ nhân bật cười "phì" một tiếng: "Thật sự tình như tỷ muội? Chẳng lẽ ma ma ta đây mù sao?"
Cầm Nương nén nước mắt, nói tiếp: "Ma ma, người sáng suốt lại nhân từ, xin nể tình con từng giúp người kiếm được chút bạc mà rộng lòng thương xót. Con biết làm bánh, đánh đàn, rót trà hầu nước. Nếu vẫn không đủ—"
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
Sau đó, nàng với vẻ mặt cương quyết, đưa tay cởi bỏ áo ngoài, để lộ làn da trắng ngần trước ngực: "Phượng Nương giờ đây cao quý, tính tình khó tránh khỏi kiêu ngạo. Nhưng những công tử nhà quan kia nào dễ đắc tội? Nếu người thu nhận con, sau này nếu có vị khách nào Phượng Nương thực sự không muốn tiếp, con nguyện thay nàng hầu hạ."
Cầm Nương vốn là một kỹ nữ đã hoàn lương.
Nhưng nay, nàng lại phải quỳ xuống trước mặt ma ma, bán rẻ chính thân thể mình.
Dĩ nhiên, ma ma không từ chối. Bởi hoa khôi trong nhà – Đỗ Phượng Ngô, hay được gọi là "Phượng Nương" – là một người vô cùng cao ngạo.
Những kẻ không có học thức, nàng không muốn tiếp.
Những kẻ tướng mạo xấu xí, nàng cũng không muốn tiếp.
Những kẻ ăn nói thô thiển, nàng càng không muốn tiếp.
Ngay cả những người mọi thứ đều tốt nhưng lại không vừa mắt nàng, nàng cũng nhất quyết không tiếp.
Vì vậy, Trần ma ma đã đắc tội không ít với các công tử quý tộc.