Còn Cầm Nương với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, từng khiến không ít các công tử quyền quý như "ngũ lăng thiếu niên" tranh nhau ném tiền thưởng để lấy lòng nàng. Giữ lại nàng, dù phải chấp nhận thêm một đứa trẻ như ta, Trần ma ma vẫn cảm thấy đó là món hời lớn.
Đêm ấy, Phượng Nương không có ở kỹ viện, nghe nói nàng được vị quan lớn họ Ngô đón đi nghe hát.
Ba ngày sau, khi Phượng Nương về nhà, nhìn thấy ta và Cầm Nương, chúng ta đã sớm an ổn chỗ ở.
Ta dám chắc, Cầm Nương là một người nói dối giỏi nhất.
Nàng dỗ ta rằng: "Đến đây coi như là về nhà rồi! Có ta ở đây, con cứ yên tâm mà sống."
Nhưng vừa quay đi, nàng đã lập tức chạy đến trước mặt Phượng Nương, cúi mình lấy lòng.
Phượng Nương thấy lạnh, nàng tự tay ủ ấm chân cho nàng ấy.
Phượng Nương say, nàng đích thân lau sạch những vết bẩn trên người nàng ta.
Phượng Nương thèm ăn, nàng chẳng màng ngủ, thức cả đêm làm bánh cho nàng ấy.
Dẫu vậy, Phượng Nương vẫn không mấy vừa mắt nàng.
Nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ bọc gấm, Phượng Nương cười nhạt với nàng: "Ồ, cái vẻ ngông cuồng ngày xưa của ngươi đâu rồi?"
Cầm Nương khom lưng, dùng chiếc xiên bạc cắm lấy quả nho đưa đến bên môi nàng ấy, nhỏ giọng đáp: "Cô nương là cành vàng lá ngọc, sao phải so đo với kẻ xuất thân hèn mọn như ta?"
Phượng Nương khẽ hé đôi môi đỏ, nhẹ nhàng ngậm quả nho: "Ta cũng không phải không thể dung ngươi."
Cầm Nương đón lấy vỏ nho nàng ấy nhả ra, bỏ vào miệng ăn, vừa nhai vừa nở nụ cười lấy lòng: "Cô nương tài sắc vẹn toàn, xứng đáng với danh hiệu đệ nhất hoa khôi, tất nhiên là người khoan dung độ lượng."
Phượng Nương khẽ cau mày, ánh mắt dời sang ta, khi ấy đang ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
"Nhưng con bé bên cạnh ngươi—"
Cầm Nương sững người, đôi tay ngọc ngà khựng lại, giọng nàng chợt mang theo chút oán trách đầy bi thương: "Phượng Nương, cô muốn làm gì với ta cũng được, nhưng với con bé này, tuyệt đối không được động vào."
Đang chìm trong sự nịnh nọt, Phượng Nương nghe vậy cũng ngẩn người.
Nàng nhìn ta một lúc, rồi lại nhìn Cầm Nương.
Hồi lâu, nàng khẽ cười, đôi mắt cong lên, trách yêu: "Ngươi xem, ta có nói gì đâu chứ."
Nửa tháng sau, Lý Cầm Nương phải bắt đầu tiếp khách trở lại.
Lần này là một vị khách đặc biệt – Lưu Thiên Hộ ở huyện Nguyệt Lăng, không chỉ giàu có mà còn nắm giữ một chức quan nhàn rỗi.
Tuy nhiên trước đây, dù nhiều lần muốn gặp hoa khôi Phượng Nương, nhưng nàng đều bướng bỉnh từ chối.
Nguyên do là vì Lưu Thiên Hộ nổi tiếng là kẻ thích hành hạ phụ nữ trên giường. Ngay cả chính thê lẫn thiếp thất trong nhà hắn cũng đều tránh né, không dám tiếp xúc.
Nhớ lời Cầm Nương từng nói với Trần ma ma: "Nếu có vị khách nào Phượng Nương thực sự không muốn tiếp, con nguyện thay nàng hầu hạ."
Vì thế, lần này, Trần ma ma yêu cầu nàng giữ đúng lời hứa.
Để có chỗ nương thân, Cầm Nương đành phải tô son điểm phấn, bước lên "pháp trường."
"Pháp trường" – chính là từ mà nàng tự lẩm bẩm khi vừa bôi phấn.
Dù còn nhỏ, nhìn biểu cảm của nàng, ta cũng hiểu chuyện này không phải điều tốt đẹp.
Ta rưng rưng nước mắt, gục lên đầu gối nàng, nghẹn ngào nói: "Cầm Nương, đừng đi mà."
Cầm Nương nâng mặt ta lên, hôn thật mạnh lên đôi má nhỏ hồng hào của ta.
Nàng cười, nhưng nụ cười ấy quá mức gượng gạo, đến mức trông còn thảm hơn cả khi khóc: "Ha ha, ta đi ăn tiệc mà! Con ngoan ngoãn chờ ở phòng, nếu sợ thì qua phòng Phượng Nương, lát nữa ta sẽ về."
Cầm Nương rời khỏi, đi đến tiền viện.
Ở một mình chán quá, ta bèn chạy đến tìm Phượng Nương.
Phượng Nương có gương mặt trắng mịn như ly sữa bò mà ta từng uống.
Nàng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng khác hẳn Cầm Nương.
Cầm Nương đẹp như hoa đào rực rỡ trên cành vào mùa xuân – náo nhiệt, sống động. Nàng vừa đáng yêu vừa đáng ghét, lúc vui thì cười đùa lăn lộn, lúc giận thì không ngại mắng người và đào cả mồ mả tổ tiên họ lên.
Còn Phượng Nương, vẻ đẹp của nàng tựa như nhành lan trong cốc vắng – thanh khiết, thoang thoảng, khiến người ta chỉ dám ngắm từ xa chứ không dám đến gần. Nói đùa với nàng một câu cũng cảm thấy mình bất kính, chẳng ra thể thống gì.
Thế nhưng, lạ một điều, khi có mặt Cầm Nương, Phượng Nương đối với ta rất lạnh nhạt.
Nhưng khi Cầm Nương không có mặt, nàng như biến thành một người khác.
Nàng dùng những ngón tay thanh mảnh như hành non bẻ bánh nướng cho ta ăn, cho ta uống nước đường quýt ngọt ngào. Có khi nàng còn dạy ta viết chữ từng nét một.
Tay ta nhỏ xíu, cầm không nổi cây bút to, nàng liền bảo tỳ nữ ra phố mua cho ta một cây bút lông nhỏ.
Có một lần, khi ta cúi trên ghế nhỏ tập viết, Phượng Nương vuốt tóc ta, thở dài: "Thật tội nghiệp, đứa trẻ còn nhỏ thế này, còn nhỏ hơn ta ngày xưa."
Học theo dáng vẻ của nàng, ta cũng cau mày, thở dài: "Haiz!"
Nàng lập tức bật cười, đưa ngón tay ngọc điểm nhẹ lên mũi ta: "Con thở dài làm gì vậy?"
Ta mím môi, mắt rưng rưng: "Con nhớ phụ mẫu."
Phượng Nương giật mình, khựng lại: "Hà nhi, con—con biết chuyện gia đình mình sao?"
Ta gật đầu, khẽ đáp: "Con biết."