Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1468 - Chương 1468. Không Cho Phép

Chương 1468. Không cho phép
Chương 1468. Không cho phép

Hứa Mạt truyền đến một ý nghĩ khiến Cổ Lạp thú run như cầy sấy, đối mặt với Hứa Mạt và Linh, nó không có chút lợi thế nào.

-Không cho phép.

Linh trả lời.

Cổ Lạp thú cảm nhận được ý nghĩ của hai người, thân hình nhoáng lên một cái, trực tiếp lao về phía Linh, cuối cùng buông lỏng tinh thần lực với Linh, nhưng nó vẫn đề phòng Hứa Mạt.

Hứa Mạt trong lòng mừng thầm, tiểu gia hỏa này, còn muốn chơi trò tâm lý với hắn ư?

Linh và Cổ Lạp Thú tiến hành trao đổi tinh thần lực, điều khiến cho Hứa Mạt kinh ngạc chính là Linh vậy mà lại buông lỏng ý thức của cô đối với Cổ Lạp Thú, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Tuy nhiên, kết quả trực tiếp của việc làm đó là Cổ Lạp thú hoàn toàn mất cảnh giác, nhào vào vòng tay cô, dụi vào ngực cô, hơi ngẩng đầu lên nhìn Linh, mở cái miệng nhỏ nhắn và kêu lên một tiếng non nớt.

-Linh.

Linh nghe thấy Cổ Lạp thú gọi tên mình, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cưng chiều xoa đầu nó, trao đổi ý thức giữa cô và Cổ Lạp Thú đã chiếm được trí nhớ của đối phương.

-Học nhanh vậy sao?

Hứa Mạt cười nói.

Chủng tộc quái thú này quá có linh tính, thậm chí đã thoát ly khỏi phạm trù quái thú. Lúc trước, hậu duệ Lâm thị của cựu hoàng tộc biết tên của nó, muốn đoạt nó, chắc hẳn biết Cổ Lạp thú bất phàm.

-Tiểu tử, kho báu ở đâu?

Hứa Mạt nhìn về phía Cổ Lạp Thú hỏi, nếu đã nhận được ký ức, hẳn là có thể trực tiếp nghe hiểu lời hắn nói, đúng chứ?

Cổ Lạp Thú nghe được giọng nói của Hứa Mạt thì trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục chui vào trong ngực Linh, không thèm đếm xỉa tới Hứa Mạt. Nhìn thấy động tác của nó, Hứa Mạt thế nhưng lại cảm thấy thật ghen tị, tiểu súc sinh này…

-Để ta đặt tên cho ngươi nhé!

Linh dường như rất thích Cổ Lạp thú, xoa đầu nó nói, Cổ Lạp thú chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.

-Gọi là Nhị Cáp đi.

Hứa Mạt mở miệng nói, hắn nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Cổ Lạp Thú có hơi chướng mắt, gọi Nhị Cáp tương đối thích hợp.

Cổ Lạp thú có vẻ rất phản đối cái tên này, trừng mắt nhìn Hứa Mạt.

-Chính là cái tên này.

Hứa Mạt trực tiếp đi đến phán quyết cuối cùng, nói với Linh:

-Linh, trong sa mạc chắc là có kho báu đúng không?

-Ừm.

Linh bị Hứa Mạt đánh gãy suy nghĩ về cái tên, chỉ có thể tùy ý hắn, gật đầu nói:

-Tinh thể sa mạc mà cậu nói chính là…

-Là cái gì?

Hứa Mạt hỏi.

-Phân… của nó.

Linh yếu ớt nói.

-……..

Hứa Mạt chớp chớp mắt, đột nhiên có cảm giác kỳ quái, nhưng sau đó ánh mắt lại sáng lên vài phần, nói như vậy, chẳng phải là phát tài sao??

-Nó có bạn hay không?

Hứa Mạt hỏi, có nên bắt một đám trở về không? Để cho bọn chúng chơi với nhau.

Linh lắc đầu, nói:

-Theo trí nhớ của nó, nó chưa từng gặp đồng bạn, có thể tồn tại ở nơi khác, cũng có thể là Cổ Lạp thú của đế quốc thí luyện tràng đã sắp tuyệt chủng. Cha mẹ nó là bị Thí Luyện Tràng giết chết.

Nó là một loài có nguy cơ tuyệt chủng ư?

Như vậy xem ra, tiềm năng phát triển của Cổ Lạp thú rất đáng sợ, nó có thể tiến hóa đến siêu việt tuyệt cảnh mới có thể dẫn phát công kích của thí luyện tràng đế quốc.

-Đi lên trước đi.

Hứa Mạt mở miệng nói, hai người đi ra ngoài sa mạc.

Áo Cổ Tư Đô và những người khác thấy Hứa Mạt đã giải quyết xong nên từ trên trời hạ xuống, khi nhìn thấy con Cổ Lạp thú được Linh ôm trong lòng thì đều tỏ ra kỳ lạ.

-Đây là?

La Uy Nhĩ hỏi.

-Cổ Lạp Thú, tên là Nhị Cáp.

Hứa Mạt trả lời.

-Chính là đứa nhóc này?

La Uy Nhĩ sắc mặt kỳ quái, thú cưng nhìn đáng yêu như vậy hóa ra lại là con quái vật đáng sợ đã giết mấy người trước đó?

Trong trí tưởng tượng của hắn, con quái vật đang ẩn nấp hẳn là một con thú hung dữ, sự tương phản này quá lớn rồi.

-Bản thân Cổ Lạp Thú tương đối yếu ớt nhưng ngược lại tinh thần lực rất mạnh, đây là thiên phú chủng tộc, cho nên bản tính của nó sẽ không dễ dàng bại lộ chính mình, hơn nữa tính cảnh giác cao nên sẽ giết chết dị chủng tiếp cận nó.

Linh giải thích.

La Uy Nhĩ và những người khác gật đầu, nhưng con Cổ Lạp thú này hiện giờ đã bị thuần phục, hẳn là có ích chứ?

-Chúng ta đi tìm ‘kho báu’ đi?

Hứa Mạt mở miệng nói, mặc dù việc ‘kho báu’ ra đời có chút không đứng đắn, nhưng… cứ giả vờ như không biết đi.

Cổ Lạp thú nhảy ra khỏi vòng tay của Linh và lao vào sa mạc, sau đó xuyên qua sa mạc chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh, Hứa Mạt và những người khác đuổi theo, theo sát phía sau, tiếp tục hành quân về hướng biển cát.

-Lại không cảm giác được, cái này…

La Uy Nhĩ đi theo phía sau Hứa Mạt và Linh, hắn phát hiện, Cổ Lạp Thú lại giống như biến mất, dường như không tồn tại.

-Nó ở ngay phía trước.

Hứa Mạt nói, năng lực thiên phú của Cổ Lạp Thú quả thật đáng sợ, bặt vô âm tính, nếu lại rèn luyện, giết người trong vô hình thì sẽ càng đáng sợ hơn.

Tinh thần lực của Cổ Lạp Thú còn mạnh hơn hắn, nhưng phương thức tấn công của nó lại hơi đơn điệu, chưa được học qua.

Ngay sau khi họ rời đi, có một tiểu đội khác đã đến nơi mà họ đã từng chiến đấu trước đó, nhưng khu vực này đã hoàn toàn khôi phục lại sự yên tĩnh, hết thảy mọi thứ đều bị sa mạc chôn vùi, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

-Không biết các đội ngũ khác có phát hiện tung tích của Cổ Lạp thú hay không?

Người dẫn đầu mở miệng nói, bọn họ cũng là thành viên của hoàng tộc cũ Lâm thị và cũng đang tìm kiếm tung tích của Cổ Lạp thú, muốn bắt được nó.

-Nếu như tìm không thấy thì đi nơi khác đi, cơ hội không chỉ có ở đây.

Một người bên cạnh đáp lại, cơ hội trải dài ở khắp nơi trong đế quốc thí luyện tràng.

Hứa Mạt và những người khác đã đi theo con Cổ Lạp thú suốt chặng đường, hồi lâu sau, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Cổ Lạp Thú đã tiến vào nơi sâu trong sa mạc.

Hết chương 1468.
Bình Luận (0)
Comment