Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1663 - Chương 1663. Không Có Gì

Chương 1663. Không có gì
Chương 1663. Không có gì

Thế mà trận chiến đầu tiên này lại gặp phải thất bại.

-Mọi người tới đây đều cùng chung một mục đích, cần gì phải gây chiến như vậy. Lúc này, tổng giám mục giáo đường Ô Lý Mộc đi lên phía trước, cười nói, tỏ ý muốn hai phe dừng tay.

Lúc này, phía dưới chiến trường cũng thoáng tách ra, Hứa Mạt bọn họ cũng không muốn xảy ra xung đột này, chỉ là người của Lâm gia đuổi theo bọn họ.

-Ta nghe nói không lâu trước đây quân đoàn có một trưởng quan bị giết, chẳng lẽ là do các vị ra tay? Ô Lý Mộc nhìn thấy hai bên dừng lại thì mở miệng nói.

Mặc dù ánh mắt của hắn mang vẻ tươi cười, nhưng hình như sâu thẳm trong ánh mắt ấy lộ ra vài phần lạnh lẽo.

-Đồ chó. Ngũ Lai thấp giọng mắng, còn tưởng rằng hắn thật sự đến đây để giảng hòa, nói cả nửa ngày thì cũng giống với đám người của Lâm gia, đều là đến để mỉa mai gây sự.

-Ừ?

Ánh mắt của Ô Lý Mộc đột nhiên hướng tới chỗ của Ngũ Lai, mặc dù âm lượng của Ngũ Lai không lớn, nhưng vẫn có thể nghe được, trường bào trên người của Ô Lý Mộc tung bay, quyền trượng trong tay lóe ra ánh sáng năng lượng u ám thần bí, con ngươi thâm thúy mang theo vài phần khí tức lạnh lẽo.

Với tư cách là giáo chủ của tinh cầu, Ô Lý Mộc là người cầm quyền chân chính, trên hành tinh mà hắn ở, mọi công việc của giáo hội đều do hắn nắm giữ trong tay, hơn nữa hệ thống phân cấp của giáo hội rất nghiêm ngặt, quyền uy của tầng lớp trên cực cao, có thể nói địa vị của Ô Lý Mộc trong giáo hội là tối cao, được hưởng thụ sự tôn sùng không gì sánh nổi, ai dám mắng hắn ta?

-Ngài tổng giám mục có gì chỉ giáo sao?

Ngũ Lai thấy Ô Lý Mộc nhìn về phía hắn thì sảng khoái cười nói, giống như lời nói vừa rồi không phải là mắng Ô Lý Mộc, nhìn thấy nụ cười kia của hắn, Ô Lý Mộc có chút nghi hoặc.

Hắn híp mắt liếc nhìn Ngũ Lai một cái, nói:

-Không có gì.

Sau đó hắn nhìn về hướng của Áo Duy và Lâm Đình.

-Người là do bọn họ giết, chúng tôi cũng vì vậy mà đến.

Lâm Đình không chút khách khí bán rẻ Áo Duy bọn họ, đương nhiên cũng không thể nói là bán rẻ, vốn dĩ hai bên đang chém giết nhau và bây giờ phe hắn vẫn đang ở thế bất lợi.

Đối phương muốn nhận tội cùng bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không muốn làm như vậy, đến nơi này để tìm Cái Á mới là ưu tiên hàng đầu, hắn không muốn gây thêm phiền phức khác.

Nếu không có người của Áo Thần Điện, bọn hắn cũng sẽ làm điều tương tự, âm thầm giết Lôi Mông và rời đi sau khi biết tin.

Chỉ là Hứa Mạt bọn họ nhanh chân đến trước.

-Là như vậy sao?

Ánh mắt tươi cười của Ô Lý Mộc dừng lại trên người của Áo Duy, chỉ là nụ cười giả tạo kia khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

-Cũng không có tin tức gì hữu dụng, không cần thiết phải lãng phí thời gian ở chỗ này, vẫn là nên tìm người đi.

Áo Duy mở miệng nói, thân hình lui về phía sau, muốn rời khỏi nơi này.

Bây giờ thu hút ngày càng nhiều người, ngoài giáo hội thì còn có một đội ngũ nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có chút bất lợi đối với họ. Bởi vậy, Áo Duy muốn rút lui.

-Đợi đã…

Thấy Áo Duy muốn rời đi, Ô Lý Mộc sao có thể đồng ý, hắn hét lên một tiếng, Áo Duy nhìn về phía đó, chỉ nghe tên đó nói:

-Mọi người tới đây đều chung một mục đích, nếu đã có được tin tức thì nên chia sẻ cùng nhau, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hòa khí.

-Giáo hoàng thần thánh.

Lúc này, Hứa Mạt đi tới, nhìn Ô Lý Mộc nói:

-Giáo hội thờ phụng thần linh, không gì không biết, không gì không làm được, giáo hoàng bệ hạ nhìn thấy được chân lý của vũ trụ, có cái gì mà giáo hội không biết sao? Thế nào mà giáo hội cũng muốn tìm Cái Á vậy, cho dù có muốn tìm, chắc hẳn với năng lực của giáo hội thì cũng dễ như trở bàn tay.

Lúc này, Hứa Mạt mở miệng hỏi Ô Lý Mộc, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một chút ý cười giống Ô Lý Mộc.

Ô Lý Mộc bị câu hỏi của Hứa Mạt làm cho sửng sốt, Ngũ Lai không ngờ ‘tài ăn nói’ của Hứa Mạt lại tốt như vậy, ghét người vô hình, hắn cười sang sảng, lớn tiếng nói:

-Đúng vậy, thần linh không cho các người lời tiên tri nào sao?

Ngũ Lai thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên Hứa Mạt sư đệ cùng một phe với hắn, xem ra cũng không vừa mắt giáo hội cho lắm.

Khi Hứa Mạt đi ra khỏi tinh vực này, một vị giáo chủ nào đó lấy danh nghĩa của thần muốn đoạt lấy chiến hạm của hắn, sau đó đến tinh cầu Khắc Lạc Y, giáo hội tự mình đi bắt người.

Có thể nói cảm nhận của Hứa Mạt đối với giáo hội là cực kỳ kém, một đám thần côn, lợi dụng danh nghĩa của thần để phát triển tín đồ.

-Nếu như giáo hoàng bệ hạ ở đây, tự nhiên là không gì không biết, không gì không làm được, chỉ là chuyện nhỏ như thế này, không cần làm phiền đến giáo hoàng bệ hạ, không phải người nào trong giáo hội cũng có tư cách nghe lời tiên tri, giáo hội muốn tìm Cái Á cũng là vì vạn vật trên thế giới này.

Ô Lý Mộc chân thành nói, ngữ khí vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không giống như đang giả bộ, mánh khóe lừa người cao siêu nhất chính là lừa cả chính bản thân mình.

-Thần đã tạo ra vũ trụ, chúng ta đều là con dân của Thần Sáng Thế, đều là anh em với nhau, cần phải yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, mà không bạo lực, xung đột và chiến tranh.

Hứa Mạt tiếp tục nói:

-Nếu ngài tổng giám mục đến rồi, chắc hẳn trận chiến hỗn loạn này cũng có thể ngừng lại.

Ô Lý Mộc nhìn Hứa Mạt, ánh mắt kia như là nhìn thấy quỷ, ngay cả lời thoại cũng nghĩ giúp hắn rồi?

Hơn nữa, có phải dân cư trong giáo hội của bọn họ đều hoàn toàn là do thần tạo ra, là anh em với nhau, giúp đỡ và yêu thương lẫn nhau?

Hắn đọc qua giáo lí của giáo hội rồi?

-Đúng vậy, thần yêu thế nhân, nếu ngài tổng giám mục đã tới rồi, nhất định có thể hóa giải tranh chấp. Ngũ Lai phụ họa nói, nụ cười khó có thể kìm lại.

Hết chương 1663.
Bình Luận (0)
Comment