Chương 1683: Trêu đùa
Chương 1683: Trêu đùaChương 1683: Trêu đùa
-Ầm.
Quái thú Thâm Uyên trực tiếp húc đổ công trình kiến trúc ở phía dưới, ba con quái thú Thâm Uyên đồng loạt lao vào, bên trong tòa nhà bỏ hoang kia có hai bóng người một trắng một đen đang yên lặng đứng đó, dao động năng lượng trên người bị chặn lại.
Nhưng vào lúc quái thú Thâm Uyên tiến vào, năng lượng lập tức bùng nổ, hai bóng người một đen một trắng cùng lao lên.
-Bùm...
Hai bóng người này chính là Linh và Hứa Mạt, sức mạnh tinh thân của bọn họ trong chớp mắt xâm nhập vào đầu óc quái thú Thâm Uyên, chiến giáp trong trạng thái bạo phát mạnh nhất, dùng sức mạnh thuần túy trực tiếp tác động lên người hai con quái thú Thâm Uyên này.
Sức mạnh đáng sợ dường như làm vỡ nát thân thể của quái thú Thâm Uyên, khiến bọn chúng lập tức bị thương nặng.
Chiến giáp bạo phát chế độ mạnh nhất, khả năng chiến đấu của hai người có thể so sánh với Thiên Hành Giả cao cấp, tất nhiên không phải sức mạnh mà hai con quái thú có thể cản lại được, sau khi là quái thú trọng thương sức mạnh tinh thần của Thời Vũ lập tức thâm nhập, quái thú phát ra tiếng gầm khản đặc, vô số hình bóng mờ nhạt của Hứa Mạt in sâu trong đầu óc chúng, xóa đi ký ức trước đây của bọn chúng.
Lúc Ma La phát hiện ra điều bất thường liền quay người muốn chạy, tốc độ cực nhanh, nhưng trong lúc Hứa Mạt đang khống chế quái thú thì đồng thời thân thể của Linh như một tia chớp lao ra ngoài và đuổi theo Ma La.
-Ầm.
Bên ngoài phát ra âm thanh cực kỳ điên cuồng, còn bên trong tòa nhà, Hứa Mạt nhanh chóng hoàn thành việc khống chế quái thú, hai con quái thú yên lặng đứng trước mặt Hứa Mạt, cúi đầu thể hiện sự thuần phục.
Làm xong việc này, Hứa Mạt đang định lao ra ngoài thì nhìn thấy Linh xách Ma La đi vào, trực tiếp vứt hắn trên mặt đất.
Hứa Mạt nhìn thấy cảnh tượng này mắt chớp chớp, thật là bạo lực.
Linh đối phó với Thiên Hành Giả cấp bậc này vẫn rất dễ dàng.
Ma La đã nhận ra Hứa Mạt và Linh, là hai người trong đội quân mà hôm đó bọn họ vậy quét, bọn chúng lại dám chủ động xuất kích đối phó với bọn họ sao?
Hơn nữa, hai người này có khả năng khống chế quái thú Thâm Uyên, vô cùng nguy hiểm.
-Nhìn vào đây.
Hứa Mạt nói với Ma Ma, Ma La nhìn về phía Hứa Mạt, ngay sau đó, một luồng sức mạnh tinh thân lập tức xâm nhập vào não bộ hắn, Ma La chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, đó giống như là những mảnh ký ức.
Nhưng không phải là ký ức của hắn, mà là của Hứa Mạt. -Không...
Ma La đột nhiên cảm nhận được một cảm giác rất kinh khủng, tại sao hắn lại có thể nhìn thấy những ký ức này?
Ký ức của Hứa Mạt đang chồng lên ký ức của hắn.
Đối phương đang khống chế hắn.
Ma La muốn giấy giụa nhưng dưới tình thế bất lợi vô cùng của sức mạnh tinh thân, hắn căn bản không thể phản kháng.
Rất nhanh, Ma La bình tĩnh lại, ánh mắt hắn dần phục hồi vẻ bình tĩnh, nhìn Linh nói:
-Được rồi.
Linh chớp chớp mắt, thật sự có thể như này sao?
-Lúc bị sức mạnh tinh thần khống chế, Linh, cơ thể của anh giao cho em đấy.
Ma La nói với Linh, giọng điệu có vẻ trêu đùa.
Linh trừng mắt nhìn hắn, nhìn cơ thể Hứa Mạt ở bên cạnh, đứng bất động ở kia.
-Cẩn thận một chút.
Linh nói.
-Nếu như gặp nguy hiểm, anh sẽ tùy cơ thu hồi sức mạnh tỉnh thần.
Ma La nói, muốn có được thông tin cốt lõi nhất thì chỉ có cách này thôi.
Ma La có thể tiếp cận Mông Đế Tư, là một trong 12 chiến tướng, Mông Đế Tư có khả năng biết được những thông tin cốt lõi, thậm chí là nơi ở của Cái Á, vì vậy Hứa Mạt quyết định mượn thân thể của Ma La để hành động.
-Anh đi đây.
Hứa Mạt nói xong sau đó thân hình lóe lên và lao ra bên ngoài, 3 chiến sĩ Thâm Uyên cũng đi theo, bọn chúng vốn đã bị Hứa Mạt khống chế, so với sự khống chế trước đây của Ma La cũng không có gì khác biệt, tất cả mọi thứ vẫn như mọi khi, người khác cũng không thể phát hiện ra kẽ hở.
Hứa Mạt tới một nơi đóng quân của quân đoàn Thâm Uyên, một quân đoàn Thân Uyên đóng quân ở đây, hắn khống chế Ma La nên cũng tiếp quản toàn bộ ký ức của Ma La.
-Ma La, chuyện gì vậy?
Một Thiên Hành Giả cùng cấp bậc với Ma La nhìn thấy hắn trở về liền hỏi.
-Không biết mấy con súc sinh kia có chuyện gì, chém chết mấy con súc sinh không nghe lời, bây giờ những con còn lại ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.
Hứa Mạt mô phỏng giọng điệu của Ma La nói.
-Ừm.
Người kia cười và gật đầu nói:
-Không đem về để thịt ăn à.
-Cũng không được tươi. Hứa Mạt nói, trong quân đoàn Thân Uyên có người sẽ ăn quái thú Thâm Uyên, trong ký ức của Ma La có điều này.
-Cũng phải.
Người kia nói:
-Nhưng lũ súc sinh này đã tuyệt chủng rồi, đều là được nuôi dưỡng ra, muốn ăn tươi cũng không được.
-Cút đi làm việc đi.
Hứa Mạt chửi:
-Ta đi đến chỗ tướng quân đây.
-Cút đây.
Đối phương đáp.
Hứa Mạt tới một pháo đài đá khổng lồ trong doanh trại, bố trí quái thú Thâm Uyên ở bên ngoài canh giữ, Hứa Mạt vào bên trong.
Bên trong pháo đài, trong một hang đá, bên ngoài có thị vệ, bên trong có một bóng người đang ngồi trên mặt đất, hình như là đang đọc sách.
Bóng người kia vô cùng cao lớn, nước da màu xanh, chính là Mông Đế Tư, một trong 12 vị chiến tướng.
Chiến tướng Mông Đế Tư hung ác lại đang lật xem sách, cảnh tượng trước mặt thật sự có chút lạc lõng.
-Cái thứ chết tiệt này.
Mông Đế Tư giơ cuốn sách lên muốn xé nát, có điều lại nghĩ tới mệnh lệnh của cấp trên, động tác của hắn lập tức dừng lại, buồn râu thở hắt ra, sau đó ném quyển sách sang một bên.
Tên khốn nào nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này vậy?
Bọn họ phải học tập? Học tập cái gì?
Chết tiết.
Hắn mà biết được thì nhất định phải làm thịt thằng khốn nào đưa ra ý tưởng tồi tệ kia.
-Ma La, ngươi qua đây.
Mông Đế Tư nhìn thấy Hứa Mạt ở bên ngoài liền gọi vào.