Chương 1684: Tướng quân
Chương 1684: Tướng quânChương 1684: Tướng quân
Hứa Mạt thấp thỏm bước vào trong, không dám nhìn thằng vào mặt Mông Đế Tư, Ma La trước đây chính là như vậy.
-Tướng quân.
Ma La cúi người.
-Ngươi đọc hết cuốn sách này cho ta.
Mông Đế Tư vứt cuốn sách cho Hứa Mạt nói:
-Trong 3 ngày phải đọc xong, 3 ngày sao đi cùng ta một chuyến.
Hứa Mạt liến nhìn cuốn sách, tên của cuốn sách là:
-Phát luật đế quốc,
Hứa Mạt:
Đây đúng thật là một thế giới hỗn loạn. ...
Hứa Mạt có thế nào cũng không ngờ được Mông Đế Tư một trong 12 chiến tướng của quân đoàn Thâm Uyên lại đọc sách, học tập, hơn nữa lại học luật phát đế quốc.
Có điều nhìn phản ứng của Mông Đế Tư thì hắn có lẽ cũng rất mệt mỏi, điều này khó hơn nhiều so với giết người.
-Tướng quân, tôi đọc cũng không hiểu lắm.
Hứa Mạt yếu ớt nói, giả vờ giống như biểu hiện thường ngày của Ma La khi đối mặt với Mông Đế Tư, nếu hắn thản nhiên chấp nhận thì ngược lại sẽ lộ ra sự bất thường.
-Ta không cần biết ngươi xem hiểu hay không, trong vòng 3 ngày phải đọc xong, không xong thì tướng quân ta sẽ chém chết ngươi.
Mông Đế Tư liến nhìn Hứa Mạt bằng ánh mắt hung thần ác sát, Hứa Mạt rút đầu, sau đó vô cùng cay đắng rời đi.
Sau khi bước ra ngoài, hắn cầm quyển sách trong tay, thần sắc vẫn kỳ quái.
Mông Đế Tư một trong 12 chiến tướng tại sao lại phải học pháp luật của đế quốc cũ?
Ai khiến bọn họ phải ràng buộc bản thân như vậy?
-Tập hợp quân đoàn, ra ngoài giết người.
Hứa Mạt nghe thấy Mông Đế Tư ở trong nhà đá cao giọng nói với người bên cạnh.
Hứa Mạt:
Ba ngày sau.
Hôm nay Mông Đế Tư lại mặc một bộ quần áo gọn gàng, trước đó hắn toàn là cởi trần.
Hứa Mạt ở bên cạnh thấy cách ăn mặc của Mông Đế Tư có hơi kỳ quái, người man rợ lại mặc vest. -Thế nào, như này sẽ không dọa bọn trẻ đâu nhỉ?
Mông Đế Tư hỏi Hứa Mạt.
-Tướng quân anh tư thần vũ.
Hứa Mạt trở lời không đúng trọng tâm, mở mồm ra là nịnh hót.
-Lão tử hỏi ngươi là trông có dọa bọn trẻ hay không mà?
Mông Đế Tư gầm lên.
-Không đâu.
Hứa Mạt cúi thấp đầu.
Thế này... đứng nói là trẻ con, nhìn những người ở bên cạnh, cho dù là Thiên Hành Giả, có ai là không run sợ?
-Phải kiểm soát tính tình.
Mông Đế Tư tự nhắc nhở mình, sau đó nói với Hứa Mạt:
-Sách đã đọc xong chưa.
-Đọc xong rồi.
Hứa Mạt đáp.
-Có nhớ không?
Mông Đế Tư hỏi.
-Quên hết rồi.
Hứa Mạt đáp.
-Ầm...
Mông Đế Tư dùng một chân đá bay Hứa Mạt, có điều đã khống chế sức mạnh, Hứa Mạt đập vào tường, chán nản nói:
-Tướng quân, thật ra là không thể nhớ nổi.
-Bụp... Phải kiểm soát tính khí.
Mông Đế Tư nói.
Hứa Mạt:
Mẹ kiếp!
-Đi.
Mông Đế Tư nói xong thì bước ra ngoài, lập tức một nhóm người đi theo sau hắn.
Ở một khu vực ở Hắc Tinh, Hứa Mạt phát hiện ở đây có mùi khói lửa hiếm có, mặc dù trên bầu trời vẫn u ám nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng người, đều là cư dân bản địa trên Hắc Tinh, so với những nơi khác, nơi này hình như ít đi vài phần bạo lực.
Hơn nữa Hứa Mạt còn phát hiện trong bóng tối thật sự có rất nhiều thị vệ trong khu vực này.
Điều này khiến hắn có chút tò mò, đây là nơi nào? Mông Đế Tư lại muốn đưa bọn họ tới nơi nào đây?
Liệu có thông tin của Cái Á không.
Hắn mượn thân thể của Ma La hành sự, đi theo Mông Đế Tư, chính là để có được trực tiếp thu thập thông tin, tiếp xúc với thông tin liên quan đến Cái Á.
Mông Đế Tư một trong 12 chiến tướng đã là nhân vật cấp cao trong quân đoàn Thâm Uyên, nếu hắn mà còn không tiếp xúc được, bắt đầu từ quân đoàn Thâm Uyên căn bản là không khả thi lắm.
Mông Đế Tư đưa bọn họ sải bước về phía trước, phía trước có rất nhiều trẻ con đang chạy nhảy, Hứa Mạt phát hiện, bọn chúng lại tới một ngôi trường
Thế thì, trước đó Mông Đế Tư hỏi là có làm bọn trẻ sợ không là ý này à?
Hiểu về luật phát đế quốc, tới trường học... Hứa Mạt cảm thấy những hiểu biết của minh về quân đoàn Thâm Uyên bị lật đổ từng chút từng chút một.
Thông tin có được trước khi hắn tới là nơi này tràn ngập chết chóc, tanh mùi máu, nơi này từng là nhà tù vũ trụ, tràn đầy những tộc ác.
Nhưng trước mắt lại dừng như là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đi tới cổng trường, không ít trẻ nhỏ vui vẻ chạy nhảy, lúc bọn chúng nhìn thấy Mông Đế Tư trong đôi mắt nhỏ bẻ đều mang theo sự hiếu kỳ, nhưng không hề sợ hãi.
-Chú này cao quá.
-Nhìn có vẻ hơi dữ tợn.
-Người hôm trước tới còn hung dữ hơn.
Mấy đứa trẻ thấp giọng bàn tán, cứ nghĩ rằng nhóm người Mông Đế Tư không nghe thấy.
Mông Đế Tư trịnh trọng bước về phía trước, nghe thấy tiếng bàn tán hắn nhìn về phía mấy đứa trẻ đó, lập tức nhếch mép cười.
Lúc hắn không cười thì còn đỡ, vừa cười một cái, lũ trẻ kia ô lên một tiếng rồi chạy vù đi.
Mông Đế Tư nhìn thấy vài bóng người kia nhanh chóng chạy trốn kia, đôi mắt mở to chớp chớp, cách thức mở đầu không đúng sao?
Hắn đã rất thân thiện rồi...
-Mẹ kiếp!
Mông Đế Tư chửi rủa, nụ cười chợt tắt, sải bước vào bên trong trường học.
-Tướng quân, nơi này là đây vậy ạ? Hứa Mạt đi đằng sau Mông Đế Tư thấp giọng hỏi.
-Ngươi mù à?
Mông Đế Tư trả lời:
-Đương nhiên là trường học rồi.
-Thuộc hạ biết.
Hứa Mạt nói:
-Chỉ có điều là trước đây chưa từng tới nơi này, Thâm Uyên chúng ta còn có nơi như thế này sao ạ?
Truong ký ức của Ma La, hắn cơ bản là trưởng thành trong quân doanh, cho dù là ra ngoài thì cũng là chấp hành nhiệm vụ, môi trường tàn khốc và sát phạt là toàn bộ ký ức của hắn, không có ký ức nào liên quan đến trường học, mùi khói lửa như thế này càng không có.
-Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm.
Mông Đế Tư nói:
-Thâm Uyên chúng ta muốn thống trị vũ trụ, không thể chỉ dựa vào vũ lực mà còn là kiến thức và khoa học công nghệ, thế hệ này chúng ta giết chóc, nhưng thế hệ sau cần phải có nhiêu năng lực hơn nữa, hoàn cảnh sinh tôn của Thâm Uyên khắc nghiệt, làm cho tỷ lệ trẻ nhỏ vốn rất ít, nhưng bọn chúng mới là tương lai của Thâm Uyên, các ngươi hãy nhớ lấy, ở Thâm Uyên nếu như dám động tới bọn trẻ là tội chết.