Chương 1685: Thuân phục Thâm Uyên
Chương 1685: Thuân phục Thâm UyênChương 1685: Thuân phục Thâm Uyên
Những lời này vối không phải những lời nói của bản thân Mông Đế Tư mà là của một vị đại nhân nói cho ông ta biết, Mông Đế Tư luôn có sự ngưỡng mộ cao quý đối với vị đại nhân này, vô cùng thành kính.
Những lời đại nhân nói đương nhiên đều là đạo lý.
-Tướng quân đại tài.
Hứa Mat tán thưởng, nội tâm quả thực là có hơi bất ngờ, người dã man của Thâm Uyên, chiến tướng Mông Đế Tư giết người không ghê tay, không ngờ lại nói ra những lời này.
Mông Đế Tư sải bước về phía trước, ông rất thích nghe những lời nịnh hót như này.
Sau khi bước vào trong trường, Mông Đế Tư đi tới một phía, tới bên ngoài một phòng học.
Chỉ thấy trong phòng học có một người đàn ông trung niên tóc ngắn đeo kính, trông rất nho nhã, lúc này ông đặt quyển sách trong tay xuống và nói với học sinh có đội tuổi khác nhau ở phía dưới:
-Bài giảng hôm nay đã xong rồi, mói người có ý kiến có thể đặt câu hỏi.
-Thầy ơi, bây giờ ở bên ngoài rất loạn phải không ạ
Lúc này có một cậu bé khoảng 10 tuổi hỏi.
-Hình như là vậy.
Thầy giáo đáp lại.
-Tại sao bọn họ lại xâm lược tinh cầu của chúng ta?
Đứa trẻ phẫn nộ hỏi.
-Có lẽ là bọn họ cho rằng mình thuộc phe chính nghĩa, còn chúng ta là tà ác.
Thầy giáo nói.
-Sau này lớn lên em cũng phải tới tinh cầu của bọn họ.
Đức bé nói.
-Hả?
Thầy giáo nâng kính lên hỏi:
-Tới đó làm gì?
-Giết người, thống trị bọn họ, khiến bọn họ thuần phục Thâm Uyên chúng ta.
Trong ánh mắt của đứa trẻ mang theo sự thù địch.
-Ồ, vậy em và bọn họ có gì khác nhau nhỉ?
Thầy giáo hỏi:
-Những đứa trẻ trên hành tinh của bọn họ lại nghĩ như thế nào?
Đứa bé nghĩ một chút rồi nói:
-Không có gì khác nhau ạ, nhưng thế giới này chính là như vậy, nắm đấm của ai lớn hơn thì người đó có lý.
-Em nói đúng.
Thầy giáo gật đầu:
-Nhưng những điều tồi tệ em không muốn sẽ xảy đến với mình thì đừng khiến nó lại xảy ra với người khác, hoàn cảnh của Thâm Uyên khắc nghiệt, chúng ta không có nguồn tài nguyên phong phú, phần lớn mọi người đều sinh sống vô cùng khó khăn, mấy trăm năm nay chúng ta vẫn luôn muốn bước ra ngoài, nhưng bước ra ngoài chẳng lẽ là để tạo ra nhiều Thâm Uyên hơn, khiến cho người của những tinh cầu khác cũng rơi vào một nơi giống như Thâm Uyên sao?
-Vậy thì cũng có liên quan gì đến chúng ta?
Trong mắt đứa nhỏ vẫn mang theo sự thù địch, lớn tiếng nói:
-Sau này lớn lên em muốn gia nhập vào quân đoàn Thâm Uyên, trở thành người tu luyện hùng mạnh, giết chết những kẻ xâm lược kia và tới thống trị tinh câu của bọn họ.
-Em ghét bọn họ nhưng lại khát vọng trở thành người như bọn họ?
Thầy giáo hỏi.
Đứa bé lại nghĩ ngợi nói:
-Nếu không thì tại sao em lại phải đi học?
-Nói đúng lắm.
Thầy giáo trung niên gật đầu:
-Em đứng lên đi.
Đứa bé còn hơi hoài nghi nhưng vẫn đứng lên và bước ra.
Thầy giáo trung niên tiến lên, trực tiếp túm chặt cổ áo cậu và kéo ra ngoài.
-Thầy làm gì vậy?
Đứa bé hét lớn.
Bước ra bên ngoài lớp học, thầy giáo trung tuổi lập tức ném cậu ra ngoài, ông nhìn nho nhã như lại có sức mạnh rất lớn, cậu bé bị hất ra xa vài mét, nặng nề ngã trên mặt đất và phát ra tiếng kêu đau đớn.
-Em lườm thầy làm gì?
Thầy giáo nhìn cậu bé nói:
-Lúc nấy em cũng đã nói rồi, nắm đấm của ai to hơn thì người đấy đúng, bây giờ, nắm đấm của thầy to hơn của em, thế nên em cút ra khỏi tâm nhìn của tôi đi, đừng để thầy phải nhìn thấy em nữa, nếu không gặp lần nào thầy sẽ đánh lần đó.
-Tại sao?
Đứa bé mắt đỏ ngầu nhìn thầy giáo, lớn tiếng hét lên, vẫn không phục.
-Bản thân em đã ở trong Thâm Uyên, nhưng lại muốn tạo ra Thâm Uyên, em còn chưa có được sức mạnh mà đã khát vọng sức mạnh để làm điều ác, nếu em thật sự trở nên lớn mạnh và thống trị vũ trụ thì chẳng phải vũ trụ đều trở thành Thâm Uyên hay sao. Thầy giáo quở trách:
-Bởi vì ngày đó em đã là mạnh nhất, nắm đấm của em lớn nhất, em chính là đạo lý, còn đạo lý của em là sai, tất cả mọi người đều sẽ ở trong Thâm Uyên của em.
Nói xong, thầy giáo trung niên quay người trở lại bục giảng, nhìn những đứa trẻ ở bên dưới nói:
-Trước đây thây từng nghe được một câu, dũng sĩ diệt rồng cuối cùng đều biến thành những con rồng hung ác, chúng ta sinh tôn trong một nơi tôi tệ như Thâm Uyên, chúng ta muốn bước ra ngoài, chúng ta muốn thay đổi mọi thứ, nhưng không phải là bảo các em ra ngoài và tạo ra nhiều Thâm Uyên hơn, thầy hy vọng các em cho dù là ở Thâm Uyên nhưng vẫn hướng theo ánh sáng, tan học.
Những đứa trẻ yên lặng nghe, thầy giáo nói xong bọn chúng vẫn ngồi ngây ở đó, dường như đang tiêu hóa những lời thầy giáo vừa nói, bọn chúng vẫn chưa thể giải thích được câu nói này.
Nhưng mà cảm thấy rất có lý.
Bên ngoài lớp học, Mông Đế Tư và Hứa Mạt cũng ở đó, bọn họ nhìn thấy cậu học sinh bị ném ra ngoài kia, ở ngay cạnh bọn họ, cách đó không xa, cậu đang khóc, nhưng không phải khóc vì hối hận mà là vì tức giận, ánh mắt cậu méo mó, mang theo oán niệm và chống đối, cậu hận thầy giáo, tôn nghiêm của cậu bị chà đạp.
Hứa Mạt nhìn thấy biểu cảm của đứa trẻ kia, biết rằng tư tưởng của cậu đã ăn sâu bén rễ, không dễ gì mà thay đổi.
Tiết học này, cho dù là hắn cũng có hơi xúc động, thế nên bọn họ tới Thâm Uyên, trên thực tế cũng được coi như là xâm phạm, ít nhất là bọn họ đã mang lại không ít tai họa đến cho Hắc Tỉnh.
Mông Đế Tư gãi đầu, hắn cũng đang nghĩ vê câu nó kia của thây giáo trung niên.
Nói hình như là có vẻ rất có lý vậy, hắn thật ra là muôn phản bác lại, những lời trước đó cậu bé kia nói hắn cũng cảm thấy là đúng, nhưng khi thầy giáo nói xong hắn lại cảm thấy không đúng lắm.
Thế thì rốt cuộc là ai đúng ai sai?