Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1686 - Chương 1686: Kỷ Luật

Chương 1686: Kỷ luật Chương 1686: Kỷ luậtChương 1686: Kỷ luật

Trong phòng học, bọn trẻ nối đuôi nhau ra về, có đứa nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ở trong góc và gọi:

-Chú Lâm, tạm biệt.

-Chú Lâm, chú không đi sao?

-Chú Lâm, sao dạo gần đây ngày nào cũng tới, chú không phải đi làm ạ?

Những đứa trẻ trong lớp độ tuổi khác nhau, một bé gái đứng trước mặt người đàn ông trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi.

Chàng trai trẻ này nhìn dáng vẻ chỉ khoảng hơn 20 tuổi, rõ ràng là vô cùng trẻ trung, mặc một cái áo màu trắng, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, ở Thâm Uyên này lại mang đến cho người khác cảm giác lạc quan, vui vẻ, khiến người khác cảm thấy sạch sẽ và thoải mái.

-Đương nhiên là phải đi làm rồi.

Chàng trai trẻ xoa đầu cô bé, mỉm cười nói:

-Có điều gần đây rảnh rỗi, tới xem Tiểu Ngải thế nào.

-Chú Lâm thật tốt bụng.

Cô bé vui vẻ cười, lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho chàng trai trẻ và nói:

-Chú Lâm, cho chú này.

-Cám ơn Tiểu Ngải.

Chàng trai trẻ mỉm cười dịu dàng, lập tức cô bé vui vẻ bước ra khỏi lớp, và nô đùa cùng với những bạn khác.

Chàng trai trẻ thị bước vê phía thầy giáo kia, cười và nói:

-Vất vả cho ngài rồi.

Thầy giáo trung niên gật đầu và không nói thêm gì.

-Chỉ là, tại sao lại phạt nặng như vậy, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Chàng trai trẻ tò mò hỏi.

-Nếu nó đã cho rằng nắm đấm to là có lý vậy thì tôi dùng cách giải thích đạo lý của cậu ta dạy cho cậu ta, đáng nhẽ ra cậu ra không nên cảm thấy oan ức mới phải, nếu không chẳng phải là tự phủ nhận lại chính mình hay sao?

Thầy giáo trung niên đáp:

-Hơn nữa cũng không còn nhỏ đâu.

Chàng trai trẻ gật đầu, hỏi:

-Vậy thì, những người xâm lược Thâm Uyên, giết người ở Thâm Uyên thì sao?

-Bọn họ cũng như vậy.

Thầy giáo trả lời: -Vì thế có một ngày, đội quân Thâm Uyên tiến công tới trước mặt bọn họ thì họ cũng không nên cảm thấy oan ức, bởi vì đây là những việc mà bọn họ đã từng làm.

-Cũng đúng.

Chàng trai trẻ gật đầu:

-Con người đều sẽ không cảm thấy sai lâm vì những việc mình làm, nhưng khi khi người khác dùng cách thức giống như vậy để đối đãi với mình thì lại không thể chấp nhận được, sự ích kỷ của con người đã khắc sâu trong xương tủy.

-Thế nên mới cần có kỷ luật,

Thầy giáo trung niên nói:

-Nếu không, cho dù Thâm Uyên có bước ra ngoài , thay đổi vận mệnh thì vẫn sẽ bước vào một Thâm Uyên khác, một vòng lặp vô vận.

-Đồng cảm sâu sắc.

Chàng trai trẻ mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy nói:

-Ngài cũng nghỉ ngơi đi.

Nói xong chàng trai trẻ đứng dậy bước ra ngoài.

Ra khỏi phòng học, Mông Đế Tư liền yên lặng bước theo sau chàng trai trẻ.

Hứa Mạt khống chế Ma La nên tất nhiên cũng đi theo phía sau Mông Đế Tư, có điều lúc này trong nội tâm hắn phong ba dữ dội nổi lên.

Người đàn ông trẻ tuổi trong phòng học nghe giảng là người như thế nào?

Trong quân đoàn Thâm Uyên, ai có thế khiến Mông Đế Tư, một trong 12 vị chiến tướng ngoan ngoãn đi theo sau?

Hắn cảm thấy, mình có thể đã gặp được thủ lĩnh của quân đoàn Thâm Uyên rồi.

Chỉ là hoàn toàn không giống với những gì trong tưởng tượng, người đàn ông mặc áo trắng khiến người khác cảm thấy vô cùng dịu dàng, không có chút áp bức nào, thậm chí không cảm nhận được bất cứ dao động năng lượng nào ở trên người hắn.

-Sách đã đọc xong chưa?

Người đàn ông áo trắng hỏi.

-Chưa... xem xong rồi.

Mông Đế Tư dường như nói năng có chút lộn xộn.

-Rốt cuộc là đọc hết rồi hay là chưa?

Chàng trai áo trắng quay đầu lại liếc nhìn một cái, Mông Đế Tư lập tức cúi đầu, không dám che giấu nói:

-Đại nhân, thật sự là đọc không hiểu, việc này quá khó.

-Nhưng thần bảo thuộc hạ xem rồi, hắn nhất định là có nhớ.

Mông Đế Tư quay đầu lại nói:

-Ma La. Hứa Mạt:

Thế là, hắn phải đỡ đao à?

Hứa Mạt cảm thấy mình bị Mông Đế Tư gài rồi.

Mông Đế Tư cho hắn một ánh mắt uy hiếp, hỏi:

-Người đọc xong chưa?

-Đọc xong rồi.

Hứa Mạt đáp.

-Hiến chương đầu tiên của đế quốc có mấy điều?

Chàng trai trẻ hỏi Hứa Mạt.

-17 điều.

Hứa Mạt trả lời.

Chàng trai trẻ quay lại liếc nhìn hắn hỏi:

-Ngươi tên là gì?

-Đại nhân, thuộc hạ tên là Ma La.

Hứa Mạt cúi đầu.

-Mông Đế Tư, mấy hôm nay ngươi lại đây học đi, Ma La ngươi phụ trách giám sát hắn.

Chàng trai trẻ nói.

Mông Đế Tư sững sờ, liếc nhìn sang Hứa Mạt, ánh mắt như chuông đồng mang theo ý dọa dẫm.

Hứa Mạt:

Chàng trai trẻ tiếp tục tiến lên, Mông Đế Tư đi theo.

-Cút.

Chàng trai trẻ thấp giọng chửi.

Mông Đế Tư lập tức dừng bước và nhìn đối phương rời đi.

-Học?

Mông Đế Tư lẩm bẩm, một tâm thầm chửi một câu:

-Mẹ kiếp!

Đây quả thật là còn khó chịu hơn là giết chết hắn.

-Tướng quân.

Hứa Mạt ở bên cạnh yếu ớt gọi.

-Cút...

Mông Đế Tư nhìn Hứa Mạt và phun ra một chữ. Hứa Mạt quay người bỏ đi.

-Ngươi cút thật à?

Mông Đế Tư trừng mắt hung dữ.

Hứa Mạt:

Mẹ kiếp!

Nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ oan ức.

-Sách ngươi thật sự đọc xong rồi?

Vẻ mặt Mông Đế Tư kỳ quái.

-Thật ra, chỉ đọc được một ít, câu vị đại nhân kia hỏi vừa may chính là phần trước đọc được.

Hứa Mạt nói, Mông Đế Tư trừng mắt, tên khốn này lại dám lừa gạt cả vị đại nhân đó sao?

Khắc người hắn ớn lạnh, chuẩn bị phát tiết.

-Tướng quân, cứ cho là ngài giết tôi cũng đừng làm khó tôi như vậy.

Kỹ năng diễn xuất của Hứa Mạt vô cùng tỉnh xảo.

Mông Đế Tư thấy vẻ mặt của hắn lập tức lửa giận bớt đi một nửa, sau đó thở ra một hơi, vỗ vai Hứa Mạt nói:

-Cùng nhau học tập.

Đồng bệnh tương liên.

Nội tâm Hứa Mạt có hơi hỗn loạn, hắn cho rằng mình tới hang quỷ, sẽ đối diện với các kiểu giết chóc, máu tanh, bạo lực.

Kết quả là hắn bị đưa tới trường học, phải học tập cùng với một lũ trẻ?

Thế giới này có chút hỗn loạn.

Lòng hắn cũng rối bời.

Nơi này có thật sự là Thâm Uyên không.
Bình Luận (0)
Comment