Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1687 - Chương 1687: Thực Hiện Nhiệm Vụ

Chương 1687: Thực hiện nhiệm vụ Chương 1687: Thực hiện nhiệm vụChương 1687: Thực hiện nhiệm vụ

Thế là Hứa Mạt thật sự phải ở lại đây để học tập.

Cùng những đứa trẻ lên lớp, nghe giảng, ghi chép...

Vị giáo viên trung niên kia rất hiểu biết, những gì ông giảng không giới hạn trong sách giáo khoa, rất nhiều kiến thức và những câu chuyện thú vị của vũ trụ, vô cùng thu hút, hơn nữa trong không ít những câu chuyện đều mang theo triết lý, vô thức đã tác động tới lũ trẻ.

Chàng trai áo trắng rất ít khi xuất hiện, sau này chỉ tới 1 lần.

Hứa Mạt thăm dò hỏi Mông Đế Tư, người đàn ông áo trắng kia có thân phận gì, Mông Đế Tư không quan tâm đến hắn, bảo hắn những điều không nên hỏi thì đừng hỏi.

Hứa Mạt suy đoán, có thể người khiến chiến tướng Mông Đế Tư vô cùng cung kính rất có khả năng chính là vị vua của Thâm Uyên trong truyền thuyết, cho dù không phải cũng là một nhân vật lớn ở bên cạnh vua của Thâm Uyên.

Chỉ là, nếu thật sự là vua của Thâm Uyên, trái ngược với trong tưởng tượng thật sự là quá lớn.

Trong tưởng tượng trước đó của hắn, vua của Thâm Uyên có lẽ giống như Mông Đế Tư, thậm chí là khoa trương hơn, thể hình cao 5 đến 6m, nhân vật ác quỷ như hung thần ác sát.

Nhưng thật sự sẽ là chàng trai trẻ lịch sự nho nhã?

Nếu như là thật thì có hơi lật đổ trí tưởng tượng.

Cùng lúc đó, Hứa Mạt cũng đại khái biết được khu vực này là nơi nào.

Trên Hắc Tinh, đâu đâu cũng tràn ngập hỗn loạn và bạo lực, tin tình báo của Áo Thần Điện không nhầm, trật tự của Thâm Uyên vẫn chưa hoàn toàn được thiết lập.

Chỉ là, khu vực này thuộc một khu vực sinh sống, nghiêm cấm mọi tộc ác và bọ lực, tất cả những người trong khu vực này đều phải tuân thủ trật tự ở nơi này, bao gôm cả những thủ lính của quân đoàn Thâm Uyên kia, tới nơi này bọn họ cũng phải ngoan ngoãn.

Hắn ý thức được, Thâm Uyên sau khi trải qua sinh trưởng man rợ trong hàng trăm năm, bọn họ đã bắt đầu khám phá nền văn minh rồi.

Hứa Mạt đang nghĩ tới một vấn đề, là Thâm Uyên man rợ mạnh hay là một Thâm Uyên văn minh thì có đe dọa lớn hơn?

Đương nhiên là không phải uy hiếp hắn.

Trong vũ trụ, bây giờ hắn cũng chí có nơi nhỏ bé ở một góc, tỉnh vực Khô Lâu cùng với tinh vực nơi có hành tinh Bái Luân.

Trường học lại có hai vị chiến tướng nữa tới, cũng giống như Mông Đế Tư, đều là những người mạnh trong 12 vị chiến tướng.

Nhưng sau khi tới trường học thì bọn họ đều phải ngoan ngoãn.

Bọn họ biết lịch sử của khu vực này, cũng biết là vị đại nhân kia không phải là đùa giỡn với bọn họ, lúc mới bắt đầu, từng có một vị tướng lĩnh Thâm Uyên không tuân thủ quy tắc ở nơi này, đã giết người. Sau đó hắn bị hành hình.

Một vị chiến tướng Thâm Uyên bị hành quyết, tác động lớn như thế nào không cần nghĩ cũng biết, sau này thì không có ai dám phạm phải nữa.

Ngày hôm nay, bên ngoài trường học có ba bóng người bước tới.

Hai người lớn dẫn theo một đứa trẻ.

-Chính là đây sao?

A Gia Toa nhìn ngôi trường này nói.

-Có lẽ vậy.

Ngũ Lai ở bên cạnh gật đầu.

Sau khi Hứa Mạt và Linh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ một mình, bọn họ cũng đang thăm dò tin tức của Cái Á, bên ngoài càng ngày càng loạn, thông tin về Cái Á thì không tìm được, ngược lại bọn họ ít nhiều biết được vài chuyện vê Thâm Uyên và cũng biết đến nơi này.

Bọn họ lại gặp lại Sa Oa, bé gái gặp được lúc mới tới Hắc Tinh, thế là người người động lòng trắc ẩn và dẫn cô bé tới nơi này.

-Nghe nói trường học này thu nhận trẻ con, có lẽ là thật, không ngờ Thâm Uyên còn có một nơi như thế này.

Ngũ Lai lấy làm lạ, để cho giấu thân phận, hắn là A Gia Toa giả vờ là người yêu, hai người đều không mặc áo giáp, thân phận hiện giờ của bọn họ là thổ dân trên Hắc Tinh.

-Đi vào đi.

Hai người bước vào trong trường học.

Lúc Hứa Mạt từ trong lớp bước ra, hắn liền nhìn thấy Ngũ Lai và A Gia Toa, hai người dẫn theo Sa Oa, đang nói chuyện cùng với người của trường học, chuẩn bị để Sa Oa ở lại trường.

Lúc hắn nhìn Sa Oa thì đã viết là xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy, hắn tới nơi này, sư huynh Ngũ Lai và A Gia Toa cũng tới ngôi trường này.

Có điều Hứa Mạt cũng không có gì lo lắng, Ngũ Lai và A Gia Toa tới đây với thân phận của người bình thường, không mặc áo giáp, hơn nữa còn đưa đứa trẻ tới.

Đồng thời, với hiểu biết của Hứa Mạt về khu vực này thì có lẽ là sẽ không có nguy hiểm gì.

Sau khi bàn giao xong, Ngũ Lai và A Gia Toa quay người rời đi, Hứa Mạt không thừa nhận với bọn họ, lộ ra sơ hở ngược lại là phiên phức.

-A Gia Toa, đây là lân cuối cùng đấy nhé.

Ngũ Lai nói.

-Ừm.

A Gia Toa gật đầu:

-Em hiểu rồi.

Chuyện như thế này, bọn họ không thể quản được quá nhiều, trên người bọn họ vẫn còn có nhiệm vụ, hơn nữa ở Thâm Uyên cũng không phải là an toàn. -Anh, chị.

Lúc này, Sa Oa quay đầu lại gọi.

-ƠI...

Ngũ Lai đáp, quay đầu lại liền nhìn thấy có bé đang khóc, cô lau nước mắt, nhìn Ngũ Lai và A Gia Toa cười, khuôn mặt gầy gò, nước da ngăm đen, nhưng nụ cười đó lại vô cùng ấm áp.

-Cám ơn anh chị, anh chị có thể thường xuyên tới thăm Sa Oa không?

Cô bé vừa cười vừa rơi nước mắt.

-Được.

Ngũ Lai cười đồng ý, trong lòng lại thầm chửi rủa:

-Mẹ kiếp!

Lời vừa nói ra đã nuốt lời rồi.

-Ừm.

A Gia Toa cũng gật đầu, nụ cười của Sa Oa càng rạng rỡ hơn, A Gia Toa nhìn theo bóng lưng cô bé rời đi, sau đó liếc mắt nhìn sang Ngũ Lai, cô cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ, dường như là xua tan sương mù của Hắc Tỉnh. ...

Nhiều ngày sau, Thời Vũ khống chế Ma La và đi học cùng Mông Đế Tư, hơn nữa còn học cũng rất nhiều trẻ con, điều này khiến Hứa Mạt cảm thấy lạc lõng.

Ngũ Lai và A Gia Toa lại tới 2 lần nữa, bọn họ vẫn không thể buông được Sa Oa, Sa Oa là trẻ mồ côi, bọn họ gặp được ở bên ngoài nên đưa tới đây, xem như là có ràng buộc.
Bình Luận (0)
Comment