Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1688 - Chương 1688: Có Chí Khí

Chương 1688: Có chí khí Chương 1688: Có chí khíChương 1688: Có chí khí

Trên Hắc Tinh chiến loạn liên miên, nhưng ở đây lại giống như một chốn thiên đường, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.

Điều này khiến Hứa Mạt nhất thời cảm thấy không biết có phải mình đang ở trên Hắc Tinh không.

Lúc này, trong lớp, sau giờ học, không ít đứa trẻ vây lấy Mông Đế Tư, có bé trai to gan thậm chí còn vươn tay sờ lên người Mông Đế Tư.

-Làm cái gì vậy?

Mông Đế Tư trừng mắt nhìn bé trai một cái, bé trai rụt tay lại, nhưng cũng không phải quá sợ hãi, đã quen rồi.

Lúc mới đầu, Mông Đế Tư như hung thần ác sát khiến những đứa nhó có chút sợ hãi, nhưng khả năng thích ứng của con người rất mạnh, bọn chúng phát hiện Mông Đế Tư cũng chỉ lớn tiếng chút thôi, cũng không sợ hãi nữa.

-Da của chú thật sự là màu xanh ạ?

Bé trai hỏi.

Mông Đế Tư trừng mắt với cậu.

-Chú thật sự là tướng quân của Thâm Uyên, là phóng đại thôi đúng không ạ?

Bé trai hỏi.

-Bổn tương Mông Đế Tư ta là chiến tướng của Thâm Uyên, giết người như rạ, có sợ không?

Mông Đế Tư cười toe toét, dạo đám trẻ.

-Có gì đáng sợ đâu ạ, tương lai cháu cũng muốn làm tướng quân, dẫn Thâm Uyên chinh phục vũ trụ.

Bé trai chí lớn.

-Có chí khí

Mông Đế Tư cười nói:

-Có điều nhóc gây như vậy thì làm sao mà chinh phục vũ trụ đây?

-Cháu sẽ ăn nhiều hơn một chút.

Cậu bé nói.

-Vậy nhóc phải cố gắng lên, nếu không lớn lên không có sức khỏe đâu.

Mông Đế Tư nói.

-Chinh phục vũ trụ không phải dựa vào sức mạnh.

Lúc này, thây giáo trung tuổi lên tiếng, đứa bé nhìn về bên đó nói:

-Thầy ơi, vậy phải dựa vào cái gì ạ?

-Đương nhiên là đại quân Thâm Uyên của chúng ra rồi.

Mông Đế Tư nói. -Quân đoàn Thâm Uyên có bao nhiêu người?

Thầy giáo nhìn Mông Đế Tư hỏi.

-Hàng trăm nghìn quân đoàn.

Mông Đế Tư ngạo mạn nói, đây là sự tích lũy trong hàng trăm năm nay.

-Ngươi có biết một hành tinh lớn có khoảng bao nhiêu người hay không?

Người đàn ông tiếp tục hỏi.

-Bao nhiêu?

Mông Đều Tư không hiểu lắm về thế giới bên ngoài.

-Ít nhất là hàng trăm tỷ người.

Thầy giáo trung tuổi nói:

-Một tinh vực thì không biết sẽ có bao nhiêu nhân khẩu?

Mông Đế Tư bĩu môi.

-Trong vũ trụ có vô số tinh cầu, đừng nói là một tinh vực, chỉ cân số người của một hành tỉnh chính thôi cũng đủ để nhấn chìm cái ngươi gọi là quân đoàn Thâm Uyên, đại quân Thâm Uyên chinh phục vũ trụ, vài cái người như này có thể chiếm lĩnh được bao nhiêu tinh cầu?

-Đánh chiếm từng tinh cầu một, khống chế bọn họ không phải là được sao.

Mông Đế Tư nói.

-Khoảng cách địa lý giữa các tinh cầu là rất xa, dựa vào sự man rợ để chinh phục, cho dù là chiếm được tinh cầu thì có thể khống chế được bao lâu?

Thầy giáo trung tuổi nói.

Mông Đế Tư bĩu môi, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm thầy giáo, một kẻ thô tục như hắn làm gì có thể nghĩ được những điều như này, chỉ có thể thâm chửi bới:

-Mẹ kiếp!

-Theo những gì ông nói thì chúng ta nên ở trong Thâm Uyên không ra ngoài đúng không?

Mông Đế Tư nói.

-Các người muốn thay đổi vận mệnh, đương nhiên là phải đi ra ngoài, chỉ là ra ngoài mà chỉ dựa vào giết chóc thì không được, nếu không người cho rằng tại sao lại bắt các người đọc sách, học tập chứ.

Thầy giáo trung niên nói:

-Động não nhiều một chút.

Mông Đế Tư lườm đối phương, có một loại kích thích muốn chém người.

Đây là đang nói hắn không được thông minh sao?

Hắn một rìu chém chết thằng cha này.

Nhưng nghĩ tới vị đại nhân ở trên kia, hắn lập tức dập tắt cơn giận, thôi vậy. Những gì tên này nó cũng không phải là hoàn toàn không có lý.

-Thầy đang nói chú ngốc đấy.

Bé trai nhìn Mông Đế Tư nói.

-Suyt...

Hứa Mạt hít một hơi, lén lút nhìn Mông Đế Tư, người không biết thì không sợ, đứa trẻ này thật là...

Mông Đế Tư hung ác trừng mắt nhìn cậu bé, bàn tay để trên đầu đối phương khiến Hứa Mạt đổ mồ hôi hột thay cho cậu bé kia, hắn thật sự sợ Mông Đế Tư đập một cái làm cho đầu cậu bé nát bét.

Có điều, hắn lại chỉ thấy Mông Đế Tư xoa đầu cậu bé, sau đó gõ một cái nói:

-Cháu mới ngốc ý, cả nhà cháu là đồ ngốc.

Hứa Mạt thở phào.

-Vẫn là Sa Ao đáng yêu nhất.

Mông Đế Tư nhìn bé gái ở bên cạnh không xa:

-Sa Oa, cháu lại đây.

-Chú Mông Đế Tư.

Sa Oa vừa gầy vừa đen, thoạt nhìn rất đáng thương, Mông Đế Tư lộ ra nụ cười cưng chiều hiếu thấy, nói với Sa Oa:

-Ngoan, ngày mai chú sẽ mang đồ ăn ngon đến cho cháu.

-Không cần ạ.

Sa Oa lắc đầu.

-Sao vậy, không thích đồ ăn ngon sao?

Mông Đế Tư hỏi.

-Không phải, Sa Oa không muốn làm phiền chú Mông Đế Tư.

Sa Oa nhẹ giọng nói, cô lưu lạc ở bên ngoài, căn bản không dám đòi hỏi quá nhiều.

-Nhìn xem, Sa Oa thật là hiểu chuyện.

Mông Đếu Tư nói với cậu bé vừa nấy.

Hứa Mạt yên lặng cúi đầu, sao mà cứ cảm thấy chiến tướng Mông Đế Tư giết người như rạ này, ở với đám trẻ con cũng trở nên ngây thơ theo?

Mông Đế Tư vươn vai sau đó đứng dậy nói:

-Ra ngoài hít thở không khí.

Nói rồi đi ra ngoài, thấy Hứa Mạt thờ ơ, hắn trừng mắt nhìn Hứa Mạt.

-Hả??

Hứa Mạt lập tức biết ý, cũng đứng lên theo và cùng Mông Đế Tư ra khỏi lớp học.

Tới bên ngoài, Mông Đế Tư nói: -Ra ngoài đi dạo một chút.

-Tướng quân, sao vậy?

Hứa Mạt hỏi.

-Nhớ hai người đưa Sa Oa tới đây không?

Mông Đế Tư hỏi.

Hứa Mạt thâm giật mình, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Người đưa Sa Oa tới, tất nhiên là nói đến Ngũ Lai và A Gia Toa.

-Có chút ấn tượng.

Hứa Mạt nói.

-Hai kẻ đó là người ngoại lai.

Ánh mắt Mông Đế Tư nheo lại, đồng tử mang theo chút lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình ảnh người đàn ông thô lỗ trước đó, giây phút này hắn dường như lại biến thành tướng quân Thâm Uyên có quyền sinh quyên sát ở trong tay.

-Tướng quân, người muốn sao?

Hứa Mạt thăm dò.

-Khu vực này có hơi đặc biệt, đại nhân nghiêm cấm chuyện đánh nhau ở trong đây.
Bình Luận (0)
Comment