Chương 1692: Lợi dụng
Chương 1692: Lợi dụngChương 1692: Lợi dụng
Tiếp theo, Mông Đế Tư lại nghĩ tới việc Ma La quá quan tâm đến vấn đề của Cái Á, trước đó thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng trách...
Những thế lực ngoại lai kia vẫn luôn luôn tìm kiếm Cái Á, bây giờ thậm chí còn mò tới bên cạnh hắn.
Lúc Mông Đế Tư bước tới phòng học, thấy Hứa Mạt đang nói chuyện với Sa Oa, việc này khiến mắt hắn nheo lại, trước đây hắn lệnh cho Ma La để ý tới hai kẻ đưa Sa Oa tới đây, nhớ tới lân hai người bọn họ tới đây lần cuối cùng chỉ ở lại một lúc sau đó rời đi, sau đó không hề xuất hiện nữa.
Rồi sau đó, người ngoại loai tới nơi này cành ngày càng đông.
Vậy thì, Sa Oa là bọn chúng cố ý đưa tới đây sao?
Lợi dụng một đứa trẻ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mông Đế Tư mang theo sát ý.
Khả năng cảm giác của Hứa Mạt vô cùng nhạy bén, hắn như thể là phát giác được ra điều gì vậy, dừng không vui đùa với Sa Oa nữa, ngẩng đầu nhìn Mông Đế Tư ở bên ngoài, nhìn thấy ánh mắt của Mông Đế Tư trong lòng thắt lại, sao lại cảm thấy ánh mắt của Mông Đế Tư có sát ý nhỉ.
Hắn bại lộ rồi?
Nhưng Hứa Mạt không nghĩ ra được mình đã để lộ dấu vết từ lúc nào?
Lần trước thông báo với Ngũ Lai và A Gia Toa à? Những đó là chuyện của rất nhiều ngày trước rồi, nếu lúc đó bị bại lộ thì Mông Đế Tư cũng không thể tới hôm nay mới phát hiện ra điều dị thường.
Nghĩ tới đây, Hứa Mạt chuẩn bị sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
-Ra đây.
Mông Đê Tư quay người đi ra ngoài.
-Sa Oa, đi chơi đi.
Hứa Mạt nói với Sa Oa, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Mông Đế Tư tiếp tục bước về phía trước, Hứa Mạt đi theo sau.
Cách phòng học một đoạn, Mông Đế Tư quay người lại, mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt.
-Tướng quân, thuộc hạ làm sao việc gì sao?
Hứa Mạt cúi đầu, run rấy nói.
-Ngươi không chế Ma La bằng cách nào?
Mông Đế Tư hỏi, hắn vẫn không hiểu được, khống chế mà đại nhân chỉ điểm là khống chế như thế nào?
-Đại nhân, thuộc hạ không hiểu.
Hứa Mạt cảm thấy toàn thân phát lạnh, quả nhiên là bại lộ rồi. Chỉ là, hình như hắn không để lộ ra sơ hổi gì, rốt cuộc là làm sai ở đâu vậy.
-Vậy thì, Sa Oa là một âm mưu? Con bé là người của các ngươi?
Mông Đế Tư tiếp tục nói, nghe thấy Mông Đế Tư nói vậy, Hứa Mạt hiểu ra là hắn ngụy trang cũng không có ý nghĩa nữa, Mông Đế Tư đã biết rồi.
-Không phải.
Hứa Mạt trả lời, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Mông Đế Tư, ánh mắt của hắn đã không còn co rúm lại như trước nữa, mà thản nhiên nhìn Mông Đế Tư.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mắt Mông Đế Tư nhíu lại, nhìn chằm chằm Hứa Mạt.
Là như vậy sao?
Hóa ra, Ma La đã không phải là Ma La, hắn đã hoàn toàn bị người khác khống chế rồi, thân thể bị người khác thay thế, thủ đoạn như thế này quả là lợi hại, in hơi lặng tiếng, thậm chí còn có được ký ức của Ma La, có thể ngụy trang thành Ma La một cách hoàn mỹ.
-Chuyện này không liên quan gì đến Sa Oa cả, con bé thật sự là cô nhi của Thâm Uyên các người, ngoài ra, bạn của tôi đưa con bé đến cũng không có bất cứ âm mưu nào cả, bọn họ hoàn toàn không biết nơi này là địa bàn của các người, mãi cho tới lần trước tôi nói thì bọn họ mới biết.
Hứa Mạt nhìn Mông Đế Tư nói:
-Tướng quân Mông Đế Tư, tin rằng điểm này, ông có lẽ là cũng có thể phán đoán được ra, nếu bạn tôi mà biết đây là địa bàn của các người thì chắc chắn sẽ không đưa Sa Oa tới đây.
Mông Đế Tư nghĩ ngợi một lúc, sau đó gật đầu, Hứa Mạt nói có lẽ là thật.
-Thế thì, ngươi là một trong những người bị chúng ta truy giết lần trước, ngươi là ai?
Mông Đế Tư nhìn Hứa Mạt chằm chằm, trên người mang theo sự áp bức.
Ngũ Lai và A Gia Toa đều là người trong đó, Hứa Mạt tất nhiên cũng là một trong số họ.
Hứa Mạt im lặng, không đáp lại lời của Mông Đế Tư.
-Ta muốn gặp ngươi, bản thân ngươi tới đây đi.
Mông Đế Tư thấy Hứa Mạt không trả lời liền nói.
-Tướng quân Mông Đế Tư, thế này thì có hơi làm khó cho tôi rồi.
Hứa Mạt nói, nếu còn đến đây nữa thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
-Không ít bạn bè của ngươi đều đang ở khu vực này, Sa Oa cũng ở đây, ta tin là ngươi sẽ đến.
Giọng Mông Đế Tư lạnh lùng.
-Tiếp xúc với nhau trong khoảng thời gian này, tôi cũng có chút hiểu biết vê đại nhân Mông Đế Tư, tôi tin tưởng vào việc đối nhân xử thế của tướng quân Mông Đế Tư, đồng thời cũng tin tưởng vào kỷ luật ở nơi này.
Hứa Mạt đáp.
-Người tự tin quá rồi. Mông Đế Tư lạnh lùng nói:
-Tự tin đến mức ngươi quên mất là chúng ta là ai, nơi này là Thâm Uyên.
Ánh mắt Mông Đế Tư lạnh nhạt, trong đôi mắt kia lộ ra sự tàn bạo và chết chóc.
-Sa Oa là người các người đưa tới đây, ngươi thật sự tin rằng người Thâm Uyên có lòng thương xót ư?
Mông Đế Tư nhìn Hứa Mạt nói:
-Đương nhiên, có thể là ngươi cũng vậy, dù sao thì đối với các người con bé cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không hơn không kém, vậy nên người tự mình quyết định đi.
Hứa Mạt nhìn chằm chằm Mông Đế Tư, tiếp xúc với hắn những ngày qua, hắn quả thực là đã sắp quên mất là mình đang đối diện với ai rồi.
Thâm Uyên thật sự nhân từ sao?
Hắn không thể chắc chắn, tiếp xúc một thời gian ngắn, không thể nào thấy được bản tính thật sự.
Trước đây sự hiểu biết của hắn về Thâm Uyên chỉ là phiến diện, nhưng làm sao mà biết được bây giờ không phải là phiến diện chứ?
Hứa Mạt quay người, chỉ nghe thấy Mông Đế Tư nhìn chằm chằm bóng lưng hắn và nói:
-Ma La còn sống hay đã chất.
-Tướng quân Mông Đế Tư, có một người bạn của tôi vì các người mà phải chết, giết vài thuộc hạ của ông cũng không quá đáng đâu đúng không nhỉ.