Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1729 - Chương 1729: Tính Cố Chấp

Chương 1729: Tính cố chấp Chương 1729: Tính cố chấpChương 1729: Tính cố chấp

-Đương nhiên, có lẽ còn có một nguyên nhân nữa, Lâm Thú, mặc dù hắn vẫn luôn miệng nói hận hoàng đế bệ hạ, nhưng trên thực tế, hắn vẫn muốn báo thù cho bệ hạ, tiêu diệt hết đám người ác độc kia, tất cả các thế lực khắp mọi nơi đều khiến hắn chướng mắt.

-Nói chung, năm đó chỉ có mình hoàng đế bệ hạ mới có thể đè ép nổi được cái tính cố chấp của Lâm Thú.

Hứa Mạt nghe xong lời của Cái Á nói, trong lòng liền xao động không thôi, cuối cùng là ai đúng ai sai.

Có lẽ không có người nào đúng hoàn toàn, mà cũng không có ai sai hẳn.

Hoàng đế bệ hạ của đế quốc là nhân vật vĩ đại, ông ta khai sáng cả một thời đại, tạo ra nền văn minh chói lọi, nhưng kết cục lại thê thảm. Sau khi ông biến mất, đế quốc sụp đổ, những người thân thiết nhất với ông đều bị giết chết.

Nên văn minh ông kiên trì cuối cùng lại hại chính ông.

Lâm Thú thì cố chấp. Hắn sáng tạo ra một quân đoàn Thâm Uyên lớn mạnh hung hăng, có thể tưởng tượng ra rằng trong tương lai quân đoàn này có thể tạo nên mức độ phá hoại kinh khủng như thế nào, gây ra bao nhiêu tội ác cho thế gian.

Nhưng đâu có thể nói là Lâm Thú sai, những thế lực kia không phải cũng đã dùng thủ đoạn dã man để phá hủy đế quốc sao.

Đứng ở góc độ khác nhau, có lẽ sẽ cho ra đáp án riêng biệt.

Hứa Mạt thâm nghĩ, sau này hắn nên đi theo con đường như thế nào đây?...

Một năm sau, trường học.

Âm thanh đọc sách ồn ào truyền ra từ phòng học, bây giờ trường học đã mở rộng ra không ít, nhu cầu học của học sinh ở nơi này cũng dân dần nhiều lên.

Không chỉ là trường học, khu vực này cũng đang được mở thêm ra bên ngoài. Lâm Thú vẫn đang thực hiện kế hoạch của hắn, hắn đã có được một quân đoàn Thâm Uyên man rợ, nhưng chính bản thân của hắn cũng biết rõ, muốn để Thâm Uyên thống trị cả vũ trụ, chỉ dựa vào hung hăng thì không đủ.

Man rợ chỉ có thể dùng để chinh phục, hủy diệt, còn thống trị thì cân phải có một vài người học vấn uyên thâm, đi định ra quy tắc trật tự.

Bởi vậy, Lâm Thú quả thật cũng đồng ý một phần lý tưởng của anh trai hắn hoàng đế bệ hạ, chỉ là cá tính bên trong của hắn vẫn mang nặng sự cố chấp như cũ.

Bên ngoài phòng học.

Trên quảng trường rộng lớn, Hứa Mạt và Mông Đế Tư đứng ở hai phía đối diện nhau, một luông sức mạnh cường đại bao trùm toàn bộ khu vực này, hạn chế hành động chả Mông Đế Tư.

-Vù vù...

Người Mông Đế Tư di chuyển, hướng thẳng đến chỗ của Hứa Mạt, cơ mà chỉ tới được phía sau người hắn thì liên dừng lại, cũng không phải là ra tay thực sự. Người có cấp bậc như bọn hắn mà chiến đấu có thể lập tức khiến cho trường học lại bị sụp đổ.

-Vẫn còn kém rất xa.

Chỉ thấy ở một bên, Lâm Thú mặc một bộ áo trắng im lặng đứng nhìn hai người, đồng thời cũng cảm nhận được luồng sức mạnh tỉnh thần kia.

-Tiền bối.

Hứa Mạt quay người lại nhìn về phía Lâm Thú chào hỏi. Đối với chuyện Hứa Mạt vẫn cứ luôn không chịu gọi ông là chú, Lâm Thú cũng đã từng đề cập với Hứa Mạt, chỉ là Hứa Mạt nói là vẫn nên gọi là tiền bối thì dễ nghe hơn chút, Lâm Thú liền không nói nữa.

Một năm này ở Thâm Uyên, Hứa Mạt phát hiện ra thật ra Lâm Thú đối với mình không hề tệ, thậm chí còn để chiến tướng của Thâm Uyên Mông Đế Tư tự mình tập luyện cùng hắn. Bản thân Mông Đế Tư không đồng ý, nhưng đâu còn cách nào, mệnh lệnh của Lâm Thú hắn không dám chống lại.

Vậy nên Lâm Thú thực sự đã đem Hứa Mạt coi như là cháu trai mà đối đãi.

Năm đó hắn bị hoàng đế bệ hạ trục xuất tới Thâm Uyên. Đối với người anh trai của hắn, hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng của đế quốc, tình cảm của Lâm Thú rất phức tạp, có tôn sùng, có chống đối, có yêu thương, cũng có hận thù.

Song đây là ân oán giữa hai anh em bọn họ, Lâm Thú cũng sẽ không giận lây sang con cháu đời sau, dù sao dòng máu chảy trong người là như nhau, hơn nữa bọn hắn còn có chung một mục đích.

Bởi thế, Lâm Thú ở Thâm Uyên gần như không hề đối xử tệ bạc với Hứa Mạt, thậm chí còn có thể đích thân tự chỉ giáo hắn tu luyện.

-Lĩnh vực này là niềm tự hào của Thần Vực, cũng được gọi là cấm vực, là do cha của ngươi khai sáng phát triển lớn mạnh, bất kỳ người nào ở trong lĩnh vực này, đều sẽ nhận phải áp chế, không chỉ là với lực tinh thân, mà còn ảnh hưởng đến thân thể.

Lâm Thú mở miệng nói:

-Một năm tu luyện, ngươi vẫn cứ ở mãi giai đoạn sơ cấp. Mặc dù đã có uy lực nhất định, nhưng vẫn không thể phát huy được sức mạnh của cấm vực. Năm đó cha của ngươi phóng ra ở ngoài Thần Vực, ở trước mặt hắn, bất kể là ai cũng đều phải cúi đầu thần phục, khống chế tuyệt đối, lực thống trị vô tận, sức mạnh không gì sánh được.

-Vậy nên, đầu tiên chính ngươi phải có được khí thế ngạo nghễ kia, lĩnh vực của ngươi, ngươi phải điêu khiển được thế giới một cách triệt để. Ngươi là vua, không có khí thế này thì không có tư cách gọi là Thần Vực.

-Cái Á tiên sinh ở bên cạnh cha của ngươi, bị ảnh hưởng bởi nó, nắm trong tay một phần uy lực của cấm lực, cảnh giới Thiên Hành Giả đã gần tới mức vô địch. Trận chiến kia chính ngươi cũng đã thấy tận mắt. Bên trong cấm vực, tất cả Thiên Hành Giả đều sẽ bị áp chế, mà đó chỉ mới là thế thân của hắn, nếu là bản thật sẽ còn mạnh hơn nhiều.

Hứa Mạt chăm chú lắng nghe, ghi nhớ ở trong lòng, việc Lâm Thú vẫn luôn nhắc tới cha của hắn, Hứa Mạt cảm thấy có hơi là lạ, cơ mà làm một linh vật thay thế, hắn đương nhiên sẽ không nói trắng ra. Cơ mà, Lâm Thú đang chỉ giáo hắn, ngược lại lại khiến Hứa Mạt có hơi áy náy. Nếu như Lâm Thú biết Linh mới là cháu gái của hắn, có lẽ hắn sẽ đối tốt với Linh hơn nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment