Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1730 - Chương 1730: Chỗ Tốt

Chương 1730: Chỗ tốt Chương 1730: Chỗ tốtChương 1730: Chỗ tốt

Người chứ đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình.

Đối với Lâm Thú mà nói, trục xuất tới Thâm Uyên, lập ra quân đoàn Thâm Uyên, thế giới này cứ như là lạnh lẽo tối tăm không có mặt trời.

Mà trên thế gian này, người thân duy nhất của hắn còn tồn tại đó chính là Linh.

-Thêm nữa ngươi phải nhớ kỹ, ngươi am hiểu năng lực ở lĩnh vực khác, thiên phú này khó có được. Thần Vực cũng không phải hoàn toàn tương tự, tất cả mọi người Thần Vực đều khác biệt, uy lực cuối cùng thể hiện ra cũng không giống nhau, ngươi có thể đem năng lực của bản thân mình dung nhập vào bên trong Thần Vực, đừng có mà hạn chế, mà là đi hợp nhất, đi sáng tạo, ngươi là chúa tể của lĩnh vực này, là thần.

Lâm Thú tiếp tục nói.

-Được.

Hứa Mạt chăm chú gật đầu.

-Bây giờ một năm đã trôi qua rồi, ngươi vẫn chỉ mới ở cấp sơ đẳng, hi vọng trong vòng hai năm sau, ngươi có thể khống chế được sức mạnh của Thần Vực. Nếu như không được, sợ là ngươi cũng chẳng có tư cách đi báo thù cho bạn của mình đâu.

Lâm Thú tiếp tục nói.

Hắn tự nhiên cũng biết tới chuyện Hứa Mạt muốn báo thù.

Hai người bạn của hắn, còn có một cô gái, ngay lúc hỗn loạn bị một người tu hành khác ở Áo Thần Điện giết chết.

Chờ hai năm sau hắn trở về nước Cộng hòa Áo Bố Lai Ân, chắc là sẽ đi trả thù việc này.

Nghe được chữ báo thù, trong lòng Hứa Mạt lạnh lẽo, ánh mắt hiện lên vẻ chết chóc.

Đối với ý muốn giết chết La Đức Lý Cách, một năm trôi qua chưa bao giờ vơi đi.

La Đức Lý Cách là người đứng thứ ba trong bảng Áo Thần, sau khi trở về hắn vẫn ung dung tự tại như cũ.

-Còn ngươi đó.

Lâm Thú nhìn về phía Mông Đế Tư nói:

-Ngươi so tài nhiều lân với Hứa Mạt, đối với ngươi cũng có chỗ tốt, về sau đối mặt với người am hiểu lực tinh thần thì sẽ không bị động như vậy. Nếu có thể kiên trì dưới áp lực của Thần Vực, vậy thì bất kỳ năng lực tinh thần cũng không thể lay chuyển nổi ngươi.

-Vâng, đại nhân.

Mông Đế Tư gật đầu đáp.

-Lâm Thú, ngươi không sợ sẽ bồi dưỡng ra một đối thủ sao?

Lúc này, một giọng nói bỗng dưng truyền đến, chỉ thấy Cái Á đang đi về phía này, hắn biết Hứa Mạt bình thường, nhưng Lâm Thú cũng sẽ giúp đỡ chỉ dẫn.

-Nếu như vậy thì ta ngược lại rất mong chờ đó. Lâm Thú cười trả lời:

-Bây giờ, trên thế gian này, người có thể trở thành đối thủ của ta không nhiều, nếu như cháu trai của ta có thể làm được việc đó, thì nhất định là cực kỳ thú vị đó. Ta nghĩ người nên sợ hắn phải là đám nhân tài của Lâm thị kia mới đúng.

Trong lòng Lâm Thú cũng có chút mong chờ, Hứa Mạt mà có thế kế thừa được năng lực của người anh trai của hắn, dĩ nhiên là tốt nhất, cho dù có trở thành kẻ thù thì hắn cũng rất sẵn lòng.

-Hứa Mạt chính là đời sau của bệ hạ, tất nhiên sẽ kế thừa thiên phú của bệ hạ, tương lai sớm muộn cũng sẽ đi đến việc đó, ngươi cứ mong là sẽ không thua cuộc đi.

Cái Á nói. Hắn nhiều lần nhấn mạnh Hứa Mạt là con cháu của hoàng đế bệ hạ, dường như là đang muốn ám chỉ cho Lâm Thú.

Lâm Thú căn bản không hề có chút nghi ngờ nào.

Ai có thể nghĩ ra được, cô bạn gái im lặng ở bên cạnh Hứa Mạt kia mới là chính chủ đâu chứ?

Cái Á kỳ vọng vì thiên phú của Hứa Mạt rất mạnh, mà Linh mới là con gái của bệ hạ.

Nếu là như thế, tương lai rất có thể sẽ xuất hiện hai nhân vật truyền kỳ.

Thêm nữa, tính cách của Hứa Mạt hắn cực kỳ thích, mọi phương diện đều rất ưu tú, con gái của bệ hạ quả nhiên vẫn rất tinh mắt.

-Mặt khác, sức chiến đấu của Lâm Thú ngươi đã đạt đến đỉnh cao, một trận có thể đánh lui được mấy người ở cùng cấp độ, nhưng đừng có quên, những người đứng đầu thật sự chưa có tới đâu.

Cái Á nhắc nhở.

-Có tới đi chăng nữa thì ta sợ cái gì.

Giọng nói Lâm Thú lạnh nhạt, tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

-Người khai sáng thần quốc hành tinh Thánh Đế Á kia, người rực rỡ chói mắt nhất được vinh dự xếp ở phía sau bệ hạ, đứng ở trên đỉnh vũ trụ, cái vị tự xưng là Giáo hoàng bệ hạ của giáo hội kia, mặc dù hắn ta dối trá giả nhân giả nghĩa, nhưng tín đồ của giáo hội này trải rộng khắp vũ trụ, trở thành người có ảnh hưởng ở lớn nhất thế gian, thực lực của hắn to lớn đến mức nào chúng ta vẫn chưa biết. Người ngồi trên ngai vàng của tộc Thiên Thần, người thành lập nước Cộng hòa Áo Bố Lai Ân, chủ nhân của đế quốc Khải Lai Tư và rất nhiều lão quái vật của những gia tộc kia nữa, nhiêu năm đã trôi qua không biết bọn hắn đã tu luyện đến mức độ nào rồi, chẳng có ai biết được, ngược lại, trong trận chiến đó thực lực của ngươi đã bị bại lộ.

Cái Á tiếp tục mở miệng phân tích. Những người này đã đứng ở đỉnh của vũ trụ, bọn hắn đứng ở giữa nên sẽ không ra tay, nhưng một khi đã xuất chiêu thì chính là long trời lở đất. Cho dù có là chiến tranh, thì chỉ là những người ở cấp độ phía dưới đánh nhau thôi, chứ lỡ mà trận chiến đỉnh cao này xảy ra, vậy thì đó chính là thời khắc sống còn.

Chiến tranh bùng nổ, không có bất kỳ thế lực nào có thể khiến hoàng đế hai bên chém giết lẫn nhau.

Nhưng có một tình huống ngoại lệ, nếu như người kia cho rằng mình có thể dễ dàng thắng đối thủ, đồng thời có thể giết được đối phương, thì hắn rất có thể sẽ ra tay chém giết, trực tiếp kết thúc chiến tranh.

Bởi vậy, Cái Á mới đề cập đến việc Lâm Thú đã bại lộ thực lực của chính mình.

Đó không phải là chuyện tốt. Nhân vật ở cấp bậc này, thông thường sec không để lộ thực lực của bọn họ trước mặt những người khác, đó cũng là lý do tại sao những nhân vật lớn đứng đầu kim tử tháp kia không tới.

-Thì có làm sao?

Lâm Thú không quan tâm đáp:

-Nếu như thật sự có người có thể giết được ta, vậy thì ta cũng chẳng xứng để tuyên chiến với vũ trụ nữa.
Bình Luận (0)
Comment