Anh Ba nghe vậy cũng gật gật đầu, ánh mắt sắc bén nhất nhất đảo qua ở trên mặt đám lính, sau đó trịnh trọng nói: "Cố Ninh nói không sai, tinh hạch quan trọng, mạng nhỏ của các cậu càng quan trọng hơn! Tôi hy vọng thời điểm đi là bao nhiêu người, thời điểm trở về cũng là bấy nhiêu người!" Hắn dừng một chút, nhìn đám lính, trong ngữ điệu nhiễm một tia bi thống: "Liên 3 chỉ còn thừa lại chút người các cậu, tổng không thể làm liên trưởng như tôi trở thành tư lệnh không có quân đi."
Nghĩ đến các chiến hữu đã chết ở trên đường, hoặc là ngay cả doanh trại cũng không có xông ra được, hưng phấn kích động trên mặt đám lính thối lui, biến thành kiên nghị: "Rõ! Liên trưởng!"
Anh Ba cũng không sửa lại xưng hô của bọn họ, sau đó gật đầu với Cố Ninh một cái, ý bảo có thể khởi hành.
Lúc này nhóm trẻ nhỏ đều đã đi lên, thấy đám lính lại muốn ra cửa, đều chen ở cửa sổ hoặc là cạnh cửa mắt trông mong nhìn bọn họ.
Đám lính thập phần kiên nhẫn chào tạm biệt đám trẻ, nói sẽ mang đồ ăn ngon trở về cho bọn chúng.
Bỗng nhiên, Cố Ninh cảm giác có một bàn tay nhỏ nhút nhát sợ sệt nắm cô một chút lại bay nhanh buông ra, cô có chút kinh ngạc cúi đầu, liền thấy một cô bé thoạt nhìn còn nhỏ hơn Hướng Hứa, đại khái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, đang ngửa mặt mở to một đôi mắt ướt dầm dề giống như nai con nhìn cô, trong ánh mắt có chút tò mò, còn có chút sùng bái, còn có vài phần nhút nhát sợ sệt, giống như sợ Cố Ninh trách cứ.
Cố Ninh bỗng nhiên cảm giác trong lòng bị siết chặt, trên mặt lại không nhịn được cười cười với cô bé. Cô bé sửng sốt một chút, sau đó cũng lộ ra một gương mặt tươi cười với Cố Ninh.
Mãi cho đến khi ngồi vào trên xe, trong đầu Cố Ninh vẫn thỉnh thoảng hiện ra gương mặt nho nhỏ, tươi cười tràn ngập chân thành tha thiết kia.
Lần này xuất phát bao gồm 23 người anh Ba, Cố Ninh còn có đạo trưởng Giả, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao, hai anh em Hướng Hứa, Hướng Dật, tổng cộng vừa lúc là 30 người.
Anh Ba ngay từ đầu còn đối với việc Cố Ninh muốn mang theo Hướng Hứa cảm thấy kinh ngạc, sau khi nghe nói về dị năng của Hướng Hứa, thậm chí ngạc nhiên không thôi.
30 người chia làm hai chiếc xe.
Chiếc xe của Cố Ninh bao gồm đạo trưởng Giả, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng, Hướng Hứa, Hướng Dật, còn có Trương Dương, Trương Tiểu Bạch và bốn binh lính khác, một người là binh lính ngày đó đứng gác cùng Trương Tiểu Bạch, tên Thạch Lỗi, các binh lính đều gọi hắn là cục đá. Ba binh lính khác phân biệt tên Thái Dũng, Điền Phi, Hồ Quang Minh. Ở thế giới kia, Cố Ninh đã từng gặp mặt cả ba người trong liên 3 một lần, chỉ là ở thế giới này, chỉ có thể coi như là không quen biết.
Một chiếc xe khác do anh Ba dẫn đầu, đi ở phía trước mở đường.
Hai chiếc xe mỗi người đều có một cái bộ đàm, tùy thời bảo trì liên lạc, phạm vi hữu hiệu là trong vòng 1000 mét.
Mà tinh thần lực của Hướng Hứa cũng đã không tiếng động tản ra ngoài, bao trùm lấy hai chiếc xe quân dụng này, trong phạm vi 500 mét tùy thời đều có thể theo dõi.
Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn xong, đám lính bắt đầu lấy đồ ăn mang theo người ra.
Có lẽ là bởi vì vì tiết kiệm một ngụm ăn cho đám trẻ, đồ ăn của bọn họ thiếu đến đáng thương, chỉ có một miếng bánh mì. Còn chủ động dò hỏi đám người Cố Ninh đã ăn qua chưa, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới bắt đầu ăn cơm, ngoại trừ Trương Dương vóc dáng hơi lùn, dáng người tương đối gầy yếu, còn có Trương Tiểu Bạch dáng người cũng tương đối gầy, những người khác đều là dáng người cường tráng, có thể tưởng tượng một miếng bánh mì nhỏ này căn bản không thể làm cho bọn họ ăn no. Mà bọn họ đã một đoạn thời gian rất dài quên mất cảm giác ăn no là gì.
Cố Ninh yên lặng lấy từ ba lô ra một túi vật tư nhỏ, bên trong có một ít chocolate, lạp xưởng và bánh mì. Cố Ninh đưa túi cho Trương Dương, sau đó nói: "Chia cho mọi người đi. Tổng không thể đói bụng đánh giặc được."
Mấy binh lính một bên nuốt nước miếng một bên cự tuyệt, cuối cùng vẫn là ở dưới sự kiên trì của Cố Ninh, mỗi người chia ra cũng đủ ăn một bữa no.
Nhưng bọn họ đều không có làm cho chính mình ăn no, vô cùng có tiết chế chỉ ăn lửng dạ, sau đó liền cất vật tư còn dư đi.
Lúc này, vô luận là bốn người đạo trưởng Giả, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao hay là hai người Hướng Hứa, Hướng Dật mới gia nhập, nhìn một màn này đều có chút cảm khái. Bọn họ cũng là từ thời kỳ này lại đây, thậm chí thời điểm thật sự không tìm thấy được một chút thức ăn còn thảm hơn so với binh lính, cho nên bọn họ càng có thể cảm nhận được, bọn họ hiện tại ở bên Cố Ninh là sự tình đáng được ăn mừng cỡ nào, Cố Ninh chỉ cần ra khỏi cửa nơi tụ tập, luôn có biện pháp kiếm được một ít vật tư trở về, tuy rằng số lượng cũng không phải rất nhiều, nhưng đối với mạt thế tới nói, cũng đã đủ làm người điên cuồng.