Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 153 - Chương 153. Kim Vĩnh Mười Ba Phố Hồng Tỷ

Chương 153. Kim vĩnh mười ba phố Hồng tỷ Chương 153. Kim vĩnh mười ba phố Hồng tỷ

Tuy rằng dùng chiêu này đối với dị năng của Hướng Hứa hao tổn cực lớn, nhưng có thể lặng yên không một tiếng động giết chết một người như vậy, không thể không nói là một loại sự tình cực kỳ khủng bố, đáng sợ chính là bạn căn bản không biết bạn đã chết như thế nào, chỉ mới liếc mắt một cái, bạn liền đã chết.

"Em không sao chứ?" Cố Ninh nhìn sắc mặt trắng bệch của Hướng Hứa, lo lắng hỏi.

Hướng Hứa hé mắt, suy yếu nói: "Chỉ là dị năng giống như bị rút cạn."

Cố Ninh từ trong túi lấy ra một viên tinh hạch trong suốt: "Ăn nó đi."

Hướng Hứa có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Không cần lãng phí, em ngủ một chút hẳn là sẽ tốt lên."

"Em thoạt nhìn thực không thoải mái." Cố Ninh nói, trực tiếp nhét tinh hạch vào trong miệng Hướng Hứa.

Tinh hạch hóa thành dòng nước tiến vào thân thể Hướng Hứa, Hướng Hứa liền lập tức cảm giác được dị năng khô kiệt trong thân thể đang bay nhanh bổ sung.

Sắc mặt cũng thoạt nhìn đẹp hơn nhiều.

Cố Ninh nói với Hướng Dật: "Trước đưa em ấy trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này giao cho chúng tôi xử lý."

Hướng Dật nhấp nhấp miệng, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, lại vẫn nhỏ giống như muỗi kêu hừ hừ nói: "Cảm ơn." Viên tinh hạch kia ban đầu là có thể tiết kiệm được, chỉ là vì nhìn thấy Hướng Hứa khó chịu liền không chút do dự đưa tinh hạch cho Hướng Hứa bổ sung dị năng, mặc dù là hướng về phía sự hào phóng này, cũng đáng để hắn cảm ơn một tiếng.

Cố Ninh chỉ cười cười, duỗi tay xoa đầu Hướng Hứa, âm thanh ngoài ý muốn có chút ôn nhu: "Đi thôi."

Hướng Dật liền cõng Hướng Hứa đi xuống sườn dốc.

Tay Hướng Hứa ôm lấy cổ Hướng Dật, tuy rằng còn có chút suy yếu, âm thanh lại rất cao hứng: "Anh xem, em lựa chọn không có sai đi, chị ấy thật là người tốt."

Hướng Dật theo thói quen tính bĩu môi, nhưng lại ngoài ý muốn không có phản bác.

Âm thanh Hướng Hứa nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đã đáp ứng với ba mẹ, không thể đi gặp bọn họ quá sớm, hiện tại em mới có tin tưởng cảm thấy chính mình sẽ làm được."

Hướng Dật trầm mặc một chút, sau đó nói: "Ừ."

Anh Ba cũng không có đuổi tận giết tuyệt, sau khi xác nhận Vương Kế Trung đã chết, hắn chỉ uy hiếp những người kia một chút, nếu về sau lại nhìn thấy bọn họ làm chuyện xấu gì sẽ không có cơ hội tiếp theo. Những người kia sau khi kiến thức thủ đoạn của nhóm người anh Ba đã bị dọa vỡ mật, sôi nổi đáp ứng, sau đó che lại tay bỏ chạy, nếu không nhanh đi cầm máu, chỉ sợ dù cho anh Ba không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ đổ máu mà chết.

"Cô Hồng Quyên, cô không sao chứ?" Cố Ninh ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên mặt Lý Hồng Quyên, khóe miệng và mũi cô đều bị đánh ra máu, trên người cũng xanh tím đan xen, hiển nhiên là đã phải chịu không ít tội.

Cô lại chỉ cười vuốt vuốt mái tóc rối của chính mình một chút, nói: "Không chết vậy không có việc gì."

Trương Tiểu Bạch ngồi xổm xuống trên mặt đất nhìn Lý Hồng Quyên sùng bái nói: "Cô Hồng Quyên, cô đúng là thần tượng của cháu."

Lý Hồng Quyên không có nửa điểm ngượng ngùng, nói: "Khụ khụ, năm đó khi cô hoạt động ở phố Mười Ba Kim Vĩnh, cái tên rùa rụt cổ này còn không biết đang sống ở đâu đâu, nếu không phải năm đó cô rửa tay gác kiếm, thật nhiều năm không đánh nhau, hôm nay cũng không đến mức chật vật như vậy, khiếm đám trẻ các cháu chê cười."

Cô thoạt nhìn cũng chỉ tầm 40 tuổi, ngày thường bảo dưỡng rất tốt, nếp nhăn trên mặt cũng không có bao nhiêu, thời điểm trước mạt thế cô cũng thực chú trọng ăn mặc, sau lưng bị không ít bà ba hoa nói là hồ ly tinh. Nhưng lúc này, cô không hề hình tượng ngồi dưới đất, thoạt nhìn chật vật như vậy, tươi cười trên mặt lại mang theo một cỗ phong thái khôn kể.

Giống như vừa rồi bị người đặt dao trên cổ lại một chút cũng không sợ, còn dám chửi ầm lên. Cố Ninh lúc này thậm chí cũng có chút tin tưởng Lý Hồng Quyên thời còn trẻ thật là một nhân vật ghê gớm .

Anh Ba vẫn luôn không nói gì đứng ở một bên, thời điểm nghe được mấy chữ phố Mười Ba Kim Vĩnh đột nhiên quay lại đây, nhìn chằm chằm Lý Hồng Quyên nửa ngày lúc sau đột nhiên hỏi: "Cô không phải là......là chị Hồng chứ?"

Lý Hồng Quyên đột nhiên nghe thấy cái xưng hô đã mười mấy năm không có người kêu lên này, sửng sốt một chút, sau đó nhìn chằm chằm anh Ba nửa ngày, nói: "Cậu nhận ra tôi?"

"Cô thật là chị Hồng?" Anh Ba lập tức đẩy Trương Tiểu Bạch ra, ngồi xổm trước mặt Lý Hồng Quyên, kinh hỉ nói với Lý Hồng Quyên: "Chị không nhận ra em sao?! Em! Em! Tạ Ái Quốc! Tạ Ái Quốc năm đó ở phố Mười Ba Kim Vĩnh!"

Lý Hồng Quyên bị anh Ba làm cho hoảng sợ, nghe thấy cái tên này, lúc sau cảm thấy thực quen tai, suy nghĩ nửa ngày đột nhiên nhớ ra anh Ba, cũng là vừa mừng vừa sợ: "Tạ Ái Quốc?! Cậu con mẹ nó sao lớn như vậy?!"

Mọi người, bao gồm cả Cố Ninh đều bị tiết mục cố nhân tương phùng đột nhiên xảy ra của hai người này người làm cho sợ ngây người.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0