Anh Ba thế nhưng thật sự không dám tiếp tục quậy, thành thành thật thật được mấy binh lính kéo vào trong phòng.
Chị Hồng lại tiếp tục ăn thịt gà, trong miệng nói mơ hồ không rõ: "Làm một liên trưởng chó má còn tưởng rằng chính mình rất ghê gớm." Miệng vết thương trên mặt cô được Hoàng Mộng Dao xử lý qua, lưu lại từng khối màu vàng của cồn i-ốt, tóc màu đỏ buộc chỉnh chỉnh tề tề sau đầu, thoạt nhìn thật sự là không giống một người bình thường.
Ba Cố mẹ Cố đã làm hàng xóm nhiều năm cùng chị Hồng, hiển nhiên cũng không biết chị Hồng "che giấu tung tích", thấy anh Ba ngày thường thoạt nhìn "uy vũ", lại ở trước mặt chị Hồng "thành thật" như vậy, trong lúc nhất thời đều có chút mạc danh cảm thán.
Mẹ Cố không nhịn được hỏi: "Hồng Quyên, em trước kia là xã hội đen thật sao?"
Chị Hồng cười cười nói: "Xã hội đen gì chứ. Chỉ là sống ở phố Mười Ba. Đó là không có biện pháp, anh không đi ức hiếp người khác, người khác sẽ tới ức hiếp anh, vậy dứt khoát liền đi lên, ít nhất sẽ không bị người khác ức hiếp." Lại nói: "Chị đừng bị em dọa. Em đã sớm không làm nghề được rồi, không có khác gì chị."
"Chị sợ cái gì chứ." Mẹ Cố lại là cười chỉ chỉ Cố Ninh nói: "Con gái của chị không hề kém hơn em năm đó đi?"
Chị Hồng liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, cười nói: "So với em lợi hại hơn nhiều."
Mẹ Cố nói: "Nói như vậy tính tình của em vẫn là khá tốt. Trước kia em cùng hàng xóm láng giềng cãi nhau, cũng chưa thấy em động tay bao giờ."
Chị Hồng cười ha ha, nói: "Chị xem em đã từng cãi nhau thua sao? Cãi thắng còn động thủ vậy cũng quá ức hiếp người. Nếu em cãi nhau thua, chị sẽ nhìn thấy em động thủ."
Mẹ Cố kinh ngạc, lúc sau cũng cười ha ha.
Mọi người vẫn luôn ngồi nghe cũng đều bị chọc cười.
Cuối cùng, thời điểm chị Hồng muốn thu thập cơm thừa canh cặn bị đám lính kiên quyết cự tuyệt, ngay cả anh Ba cũng phải kêu một tiếng chị Hồng, bọn họ cũng không dám để chị Hồng thu thập.
Chị Hồng cũng vui vẻ thanh nhàn.
Vương Kế Trung đã chết, toà nhà hắn bá chiếm tự nhiên liền về anh Ba.
Nhóm trẻ con từ sau mạt thế được ăn bữa cơm no đầu tiên, vui vui vẻ vẻ ăn xong lúc sau liền đi ngủ sớm. Nơi này của Vương Kế Trung có để một ít quần áo chống lạnh, đều cho nhóm trẻ con đắp lên, hẳn là có thể ngủ ngon.
Bởi vì suy xét đến ngày mai còn phải ra ngoài.
Đám lính tuy rằng đều vô cùng cao hứng, nhưng cũng tương đối khắc chế, không uống nhiều.
Cố Ninh buổi tối cũng uống chút rượu, lúc này nằm trên mặt đất trải thảm, nghe trong phòng rào rạt nói nhỏ, còn có tiếng hít thở nhợt nhạt của ba mẹ ngủ ở bên cạnh, cảm thấy thực yên lặng.
Trong bóng đêm giơ tay nhìn đồng hồ một chút, hiện tại mới 6 giờ tối, trời bên ngoài đã đen. Đêm qua vô luận là người ra ngoài hay là người ở nhà cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, lúc này rượu cơm no đủ, vừa lúc ngủ.
Cô nhẹ nhàng rời giường, trong bóng đêm nhẹ nhàng vượt qua từng khối thân thể, sau đó đi ra khỏi gian phòng.
Trong phòng khách, chị Hồng còn ngồi ở chỗ kia nhấp rượu, không nghĩ tới Cố Ninh đột nhiên đi ra, sửng sốt một chút lúc sau có chút ngượng ngùng nói: "Đã lâu không uống rượu, giải nghiện."
"Cô Hồng Quyên......"
Chị Hồng đánh gãy cô: "Cứ giống như bọn họ gọi là cô Hồng là được rồi."
Cố Ninh cười cười: "Cô Hồng. Cháu muốn đi ra ngoài một chút, ba mẹ cháu liền giao cho cô. Nếu bọn họ hỏi tới, liền phiền toái cô Hồng."
Chị Hồng cũng không hỏi cô muốn đi ra ngoài làm gì, chỉ nói: "Đã biết, đi thôi, chú ý an toàn."
Cố Ninh thả lỏng cười một chút, sau đó nói: "Vâng."
Tuy rằng đã làm hàng xóm nhiều năm, nhưng Cố Ninh trước nay đều không có nói chuyện cùng chị Hồng vượt qua ba phút, mỗi lần nói chuyện không vượt qua mười câu. Nếu không, cô có lẽ hẳn là có thể sớm một chút phát hiện ra chỗ bất phàm của chị Hồng, nhưng có lẽ lúc ấy cô cũng hoàn toàn không để ý chị Hồng có cái gì bất phàm hay không đi. Cố Ninh cười cười, sau đó đi vào phòng tạp vật ở sau nhà, sau khi khoá cửa, tâm niệm vừa động liền đến không gian.
Sau khi nuốt vào viên tinh hạch kia cô cũng không có kích phát ra dị năng, bởi vì có kinh nghiệm của lần trước, cho nên Cố Ninh đại khái đoán được không gian sẽ phát sinh biến hóa, nhưng dù vậy, cô vẫn bị cỏ mọc cao 1 mét ở gần bờ biển làm cho kinh sợ.
Cô gian nan đẩy đám cỏ cao tới bả vai mình ra, tới bờ biển, cô dùng tay thử nhiệt độ nước một chút, sau đó cởi quần áo trên người và giày ra, đi vào trong nước.
Hai chân vừa giẫm, cả người liền như là một con cá bơi vào trong nước, cô ở đáy nước không hề có nửa điểm cảm giác không khoẻ, sau một lúc nhịn thở cô kinh dị phát hiện cô lại có thể hô hấp ở trong nước, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cảm giác chính mình giống như biến thành một con cá, hai chân giống như là đuôi cá, nhẹ nhàng đong đưa liền có thể bơi ra rất xa, nơi nơi đều là nước trong suốt, nước rất sâu, đi xuống nhìn trên cơ bản không đến đáy, không có cá, cũng không có cây thủy sinh, cát đá, tất cả đều là nước, cũng chỉ có nước.