Vì thế theo yêu cầu của mọi người, hai người cẩn thận nói chi tiết cách mình đã phát động dị năng để công kích.
"Kỳ thật tôi muốn dùng dị năng làm cái gì —— nó có thể làm cái đó." Trình Minh nói, khi những lời này vừa dứt, bức màn liền bị một đạo lưỡi dao gió tước xuống một góc.
Ngay sau đó, trước người Chung Húc xuất hiện một quả cầu nước, tiếp đó ở dưới thao tác thật cẩn thận của hắn biến hóa thành vài mũi tên nước, sau đó hắn hưng phấn thao tác mấy mũi tên nước kia bắn ra bên ngoài!
Mọi người theo tới ra bên ngoài, mấy mũi tên nước kia bay ra ngoài bắn trúng một cây táo, trực tiếp bị cắt đứt.
Kế tiếp chính là lớp học về dị năng của Hướng Hứa.
Hướng Hứa đã sớm ở trong đầu sửa sang lại một chút, đồng thời kết hợp với kinh nghiệm của chính mình nói: "Dị năng chứa đựng bên trong cơ thể là hữu hạn, nếu liên tục sử dụng không có nghỉ ngơi, dị năng tiêu hao quá nhanh lại không kịp bổ sung sẽ tạo thành dị năng khô kiệt, nếu dị năng tiến vào trạng thái khô kiệt, sẽ khôi phục vô cùng thong thả, cơ thể cũng sẽ tùy theo mà trở nên suy yếu. Ít nhất cần hai giờ thậm chí càng lâu hơn mới khôi phục được. Nhưng nếu ăn tinh hạch bổ sung, sẽ tăng tốc độ hấp thu dị năng."
"Cho nên mọi người cần rõ ràng lượng dị năng chính mình chứa đựng là bao nhiêu, sau đó chú ý đừng làm dị năng bị khô kiệt. Hơn nữa hằng ngày nên tập luyện thao túng dị năng, đề cao năng lực thao túng dị năng cũng có chỗ tốt cho chiến đấu sau này."
Trương Tiểu Bạch nhìn Hướng Hứa nói năng rõ ràng, cảm khái nói: "Hướng Hứa, anh cảm giác em chính là tình báo viên của chúng ta! Cố Ninh, cô từ nơi nào tìm được Hướng Hứa về đây vậy?"
Hướng Hứa cười tủm tỉm nhìn Cố Ninh, phảng phất đang nói, nhìn xem, em không làm chị có hại đi?
Sau khi biết rõ ràng phương diện này xong, liền chuẩn bị ra cửa.
Ba binh lính bị chết làm trong lòng anh Ba thật không dễ chịu, từ sau mạt thế tới nay đã chết quá nhiều người, mỗi ngày bên người đều có người chết, người không quen biết, bạn, thân nhân, chiến hữu...... Tốc độ nhanh đến mức bạn còn chưa có kịp cảm thấy khổ sở vì tử vong đã phải tiếp nhận thống khổ mới.
Bọn họ đã quen với việc không đàm luận người chết đi.
Nhưng anh Ba vẫn tận khả năng, muốn giữ được người hiện tại còn sống.
Cho nên anh Ba quyết định để tất cả những người không có tiến hóa ra dị năng bao gồm cả Cố Ninh, Hướng Dật lưu lại nơi tụ tập, chờ bọn họ mang theo tinh hạch trở về.
Cố Ninh không có đáp ứng: "Cháu không đồng ý loại phương thức phân phối này." Cố Ninh trịnh trọng nhìn anh Ba nói: "Nếu chúng cháu chú định không tiến hóa ra dị năng, như vậy hiện tại chính là cơ hội rèn luyện tốt nhất. Người thường cũng phải nghĩ biện pháp sống sót, mà không phải co đầu rút cổ ở dưới sự bảo hộ của dị năng giả. Ít nhất cháu cho rằng như thế."
Hướng Dật nhún nhún vai có chút tự giễu nói: "Em đã thử qua rất nhiều lần, tuy rằng chưa từ bỏ ý định, nhưng có khả năng em thật sự chính là người thường. Em tán đồng cách nói của chị, người thường cũng phải nghĩ biện pháp sống sót."
Bốn binh lính ngày hôm qua bị an bài ở lại trông nhà thậm chí phản ứng kịch liệt, mãnh liệt yêu cầu anh Ba cho bọn họ cùng đi ra ngoài.
Anh Ba bị những lời Cố Ninh vừa nói làm cho xúc động, sau đó lại bị đám lính ồn ào đến đau đầu, dứt khoát ném nhiệm vụ này cho Cố Ninh: "Vậy cháu nói, an bài như thế nào?"
"Ba mẹ cháu ở lại, Hoàng Mộng Dao ở lại, Cục Đá ở lại, La Long ở lại." Cố Ninh nhìn chị Hồng hỏi: "Ý của cô Hồng thì sao?"
Chị Hồng dùng cằm điểm điểm anh Ba nói: "Hắn đã một phen tuổi còn có thể đi ra ngoài, cô đương nhiên cũng không thể kéo chân sau của các cháu."
"Em thì sao......" Không biết từ khi nào, cánh cửa phòng ngủ của đám trẻ bị đẩy ra một chút, một thiếu niên mười hai mười ba tuổi co quắp đứng ở nơi đó, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, có chút khiếp đảm hơi hơi cúi đầu, nhưng lại lấy hết can đảm nhìn Cố Ninh nói: "Em có thể cùng các anh chị đi ra ngoài giết quái vật không?" Hắn tận khả năng làm biểu hiện của chính mình dũng cảm hơn một chút, ưỡn bộ ngực gầy yếu lên.
Nếu là ngày thường, khả năng những người lớn đã cười ra tiếng, nhưng lúc này lại không có người cười.
Đạo trưởng Giả đi qua, vô cùng thô lỗ xoa tóc đứa nhỏ thành một ổ gà, sau đó hỏi: "Tên cháu là gì?"
Hắn mắt to mắt bé, khuôn mặt non nớt, làn da có chút đen, nhưng lớn lên vô cùng thanh tú, hắn thuận tay vuốt lại mái tóc bị đạo trưởng Giả xoa loạn, cũng không tức giận, trả lời: "Ngô Sâm."
"Bao lớn rồi?"
"Mười ba!"
Đạo trưởng Giả lắc lắc đầu: "Quá nhỏ!"
"Em ấy thì sao? Em ấy so với cháu còn nhỏ hơn." Ngón tay dơ hề hề của Ngô Sâm chỉ vào Hướng Hứa bên kia.
"Cậu nhóc, cô bé so với anh còn lợi hại hơn!" Trương Tiểu Bạch cười nói.
Hướng Hứa có chút bất thiện nhìn Ngô Sâm, khẽ hừ một tiếng.
Ngô Sâm bán tín bán nghi.