Anh Ba nói: "Cậu nhóc, chờ đến khi cháu cầm được súng lại cùng chúng ta đi ra ngoài. Cố Ninh, bây giờ không còn sớm, chúng ta chuẩn bị đi thôi."
Cố Ninh gật gật đầu, khoác khẩu súng lên vai, lại cầm dao trong tay sau đó đi theo đội ngũ ra ngoài.
So với lần trước hưng phấn còn có ẩn ẩn bất an. Mọi người lần này đã kích phát ra dị năng có vẻ tự tin tràn đầy, chí tại tất đắc.
Cố Ninh ngồi cùng xe với anh Ba.
"Chúng ta lần này không vội vàng thu thập tinh hạch, hơn nữa tất cả bộ đàm đều đã hỏng, lần này chúng ta vẫn nên bảo trì một đội ngũ đi, Cố Ninh cháu thấy sao?"
Cố Ninh gật đầu nói: "Vâng. Sau khi đến nơi nếu gặp được đàn tang thi nhỏ, tận lực để người không có tiến hóa ra dị năng đi giết tang thi, những người có dị năng chủ yếu phụ trách bảo hộ và phụ trợ công kích. Nếu đàn tang thi lớn, những người có dị năng phải vọt tới phía trước."
Anh Ba tỏ vẻ tán đồng: "Chú cũng nghĩ như vậy."
Khi xe chạy về phía trước, người đã tiến hóa ra dị năng cũng không có nhàn rỗi, mà là ngồi thao túng dị năng, rèn luyện độ thuần thục của chính mình.
Mà khi hai chiếc xe chở Cố Ninh bọn họ dần dần đi xa.
Một chiếc xe việt dã màu đỏ to lớn ngừng ở cửa nơi tụ tập.
Chiếc xe nổi bật như vậy dừng lại ở cửa lập tức liền thu hút không ít ánh mắt.
Cửa xe phía trước bị người mở ra.
Một chiếc đùi đẹp thon dài từ trên xe đặt xuống, sau đó một mỹ nhân tóc đỏ diễm lệ liền từ trên xe đi ra, tùy tay hất mái tóc đỏ sang một bên, cô đứng ở nơi đó nhìn cửa nơi tụ tập trước mắt, nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi đến đằng sau mở cửa xe ra, một nam nhân trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt dựa vào ghế suy yếu mở to mắt liếc nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó nói: "Tìm được điểm dừng chân rồi sao?"
Nếu Cố Ninh ở chỗ này, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ phát hiện hai người kia là Trang Thần và Phương Pháp đúng ra phải đang trên đường đi đến thủ đô.
Trang Thần nhìn thoáng qua miệng vết thương băng bó trên đùi và sắc mặt tái nhợt của Phương Pháp, lông mày xinh đẹp gắt gao nhăn lại, sau đó nói: "Anh trước chờ một chút, tôi đi bảo cho bọn họ mở cửa ra." Sau đó bước hai chiếc chân thon dài đi đến cửa lớn. Phương Pháp gật gật đầu, lại suy yếu nhắm hai mắt lại.
Trang Thần đi tới cửa, nói với thủ vệ: "Phiền toái các anh mở cửa ra, xe chúng tôi muốn đi vào."
Nhóm thủ vệ liếc nhau, sau đó nói với Trang Thần: "Chúng tôi cần kiểm tra."
Trang Thần nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe kia.
Hai thủ vệ đi ra ngoài, đến bên cạnh xe, đẩy cửa xe ra, nhìn thấy Phương Pháp nằm trên xe, liếc mắt một cái liền thấy vết thương được băng bó lung tung trên đùi Phương Pháp, sau khi liếc nhau một cái liền nói với Trang Thần: "Xin lỗi, nơi này của chúng tôi có quy định người bị thương không thể tiến vào nơi tụ tập." Từ sau khi Cố Ninh ở cổng lớn giết cháu ngoại Vương Kế Trung, thủ vệ nơi này liền lễ phép hơn hẳn, sợ chính mình chọc giận người nào đó không thể trêu vào, rơi vào kết cục tương tự.
Bọn họ nho nhã lễ độ như vậy, Trang Thần ngược lại không nổi giận được, chỉ cau mày nói: "Vết thương trên đùi hắn không phải do tang thi cắn, là vết dao cắt chẳng lẽ cũng không thể đi vào sao?"
"Thực xin lỗi, đây là quy định của nơi tụ tập chúng tôi, chúng tôi cũng không có biện pháp ——"
"Trang Thần?" Đột nhiên, một đạo âm thanh giật mình vang lên.
Trang Thần hơi kinh ngạc, theo âm thanh nhìn lại, một bên lông mày giơ cao cao lên, cũng thập phần giật mình: "Ân Kỳ?" Ánh mắt dừng ở bên cạnh nam nhân mặc sơ mi trắng, lông mày liền hạ xuống: "Ân Tang, cô cũng ở đây."
Hai người trong lúc vô tình đi ngang qua cửa đúng là nam nhân mặc sơ mi trắng và Ân Tang, bọn họ ở chỗ này nhìn thấy Trang Thần cũng có chút giật mình, bọn họ còn tưởng rằng Trang Thần bọn họ đã sớm trở lại thủ đô.
Một thủ vệ cung kính nhìn Ân Kỳ hỏi: "Thất gia, bạn của cô ấy bị thương. Có cho bọn họ tiến vào không?"
Ân Kỳ còn chưa có kịp nói chuyện, Ân Tang đã lạnh lùng nói: "Không thể tiến vào."
Ân Kỳ cau mày nhìn về phía Ân Tang: "Ân Tang?"
Trang Thần lại là xem cũng không xem Ân Tang một cái, nhìn Ân Kỳ nói: "Ân Kỳ, nếu hai người các anh đều ở chỗ này, vậy Bạch Lang cũng ở đây đi, nếu các người không chịu mở cửa, vậy gọi hắn ra đây, tôi tự mình nói với hắn."
"Cô ——" Ân Tang mới chỉ nói ra một chữ, âm thanh liền đột nhiên im bặt, một sợi tóc từ trên mái tóc cô rơi xuống, chậm rãi nằm trên mặt đất.
Ánh mắt Trang Thần sắc bén nhìn cô, lạnh giọng nói: "Nếu cô còn không câm miệng, tôi sẽ khiến cho cô vĩnh viễn đều câm miệng."
Ân Kỳ khiếp sợ nhìn Trang Thần: "Dị năng hệ phong ——"