Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 215 - Chương 215. Ai?

Chương 215. Ai? Chương 215. Ai?

Trên mặt Chung Húc cũng là vẻ chấp nhận, nói: "Về sau đừng đề cập đến sự tình đi đến nhà cô ấy. Miễn cho cô ấy xấu hổ."

Trương Tiểu Bạch gật đầu liên tục.

Trần Căn lại trực tiếp chào hỏi sau đó đi đến một phương hướng khác.

Cố Ninh tùy tay vẫy xe taxi, hiện tại cô chỉ nghĩ như thế nào phương tiện, trước kia cô có thể ngồi xe buýt liền tuyệt đối không kêu taxi. Sau khi tới trên xe vốn dĩ định gọi điện thoại cho Phương Pháp, nhưng nghĩ nghĩ vẫn quyết định từ bỏ, hỏi tài xế taxi ở bên cạnh: "Bác tài, bác có biết nơi nào có tiệm cầm đồ không?"

Vòng nửa giờ, xe taxi mới dừng lại, tài xế chỉ chỉ cửa hiệu ở bên kia đường nói: "Nhìn thấy không? Cửa hàng có bảng hiệu màu đỏ đó."

Cố Ninh cảm ơn tài xế, sau đó đi xuống xe, xuống xe xong cô không có lập tức đi vào tiệm cầm đồ mà tìm một nhà vệ sinh công cộng từ trong không gian lấy ra mấy chục chiếc vòng cổ vàng, dùng túi đen để đựng, sau đó xuyên qua đường cái đi vào tiệm cầm đồ kia.

Nửa giờ sau, Cố Ninh từ cửa tiệm cầm đồ ra tới, ba lô nhiều thêm mấy chồng gạch đỏ. Thời điểm tiệm cầm đồ báo ra một con số, Cố Ninh không có bất luận dị nghị gì liền trực tiếp ký giấy cầm đồ, thuận lợi ngoài tưởng tượng của cô. Cố Ninh hiện tại đã có gần mười vạn. Cô cõng ba lô, quên đi buồn bực do dị năng mang đến, trên mặt rốt cuộc có vài phần tươi cười.

Sau khi về đến nhà chỉ gặp được mẹ Cố, Cố Ninh đột nhiên trở về cũng không chào hỏi, mẹ Cố tức khắc vừa mừng vừa sợ.

"Sao con trở lại vào lúc này?" Mẹ Cố khẩn trương nói: "Không phải công tác xảy ra vấn đề gì chứ?"

Cố Ninh cười nói: "Không có. Hôm nay ông ngoại bà ngoại của cậu bé tới, mang cậu bé đi ra ngoài chơi, cho con nghỉ nửa ngày, con liền trở về nhà. Bọn họ đặc biệt vừa lòng về con."

Mẹ Cố sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: "Con đã ăn cơm chưa?"

"Con ăn rồi." Cố Ninh cầm đồ xong liền đi đến một tiệm cơm, quét sạch mấy đĩa thịt, khiến chủ quán cũng hoảng sợ.

Cố Ninh ngồi trên sô pha, sau đó từ trong ba lô lấy tiền ra bên ngoài.

Ba tập tiền màu đỏ chỉnh chỉnh tề tề để ở trên bàn, làm mẹ Cố hoảng sợ: "Con từ đâu có nhiều tiền như vậy?!"

Cố Ninh nói: "Trong nhà không phải còn thiếu nợ sao, con nói với gia đình kia một chút, xem có thể ứng trước ba tháng tiền lương cho con hay không, bởi vì bọn họ đặc biệt vừa lòng về con, sau đó lại có Phương Pháp làm đảm bảo, cho nên liền đáp ứng. Mẹ cầm lấy tiền trả các khoản đến hạn trước đi, các khoản chưa gấp thì trả sau."

Mẹ Cố vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng: "Sao gia đình kia lại tốt như vậy?" Gần đây có vài cuộc điện thoại gọi tới thúc giục, cô và ba Cố tối hôm qua còn nằm ở trên giường lo không biết nên xoay tiền từ đâu để trả, mấy vạn đồng thật là giải ‘lửa sém lông mày’.

"Ba vạn đồng này mẹ sẽ trả cho nhà cậu con một vạn trước, mợ con đã gọi điện đến thúc giục vài lần, nói chị họ con có công tác gì đó cần đưa lễ vật, lúc trước mẹ cho cô ấy mượn tám vạn cũng không thúc giục gấp như vậy. Đúng rồi, cậu của con nghe nói con đã trở lại liền bảo con đến nhà ăn cơm. Chờ chủ nhật chúng ta đi một chuyến đi, thuận tiện trả tiền cho bọn họ."

Cố Ninh vừa nghe mẹ Cố nhắc tới nhà cậu, tươi cười trên mặt tức khắc liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ có lệ nói: "Đến lúc đó rồi nói sau. Mẹ cất tiền đi đã."

Mẹ Cố vội vàng vui rạo rực cầm tiền lên, một bên đi vào trong phòng, một bên nói: "Ninh Ninh, con nhớ phải cảm ơn Tiểu Phương thật cẩn thận! Đã giới thiệu một công việc tốt như vậy cho con!"

Cố Ninh đột nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ không ngủ trưa sao?"

Mẹ Cố nói: "Mẹ vừa đang chuẩn bị ngủ đây, ai ngờ con trở lại, mẹ sao còn ngủ được chứ."

Cố Ninh nói: "Con cũng muốn ngủ một lát, chúng ta cùng nhau ngủ đi."

Hai người nằm ở trên giường hàn huyên một lúc lâu, mẹ Cố còn nói với Cố Ninh sự tình cây xương rồng đã chết đi còn sống lại ở ngoài ban công, Cố Ninh nghĩ nghĩ hẳn là do chính mình buổi tối hôm đó vận dụng dị năng.

Nửa giờ sau mẹ Cố liền ngủ.

Cố Ninh sau đó mới tiện làm sự tình của chính mình.

Cô nắm lấy cổ tay mẹ Cố, sau đó dị năng chữa khỏi không ngừng từ tay cô ùa vào trong thân thể mẹ Cố, mẹ Cố lại không hề có cảm giác.

Tuy rằng Cố Ninh biết dị năng không thể tuần hoàn, nhưng đối với mẹ Cố cô vẫn là một chút đều không có ý tứ tiết kiệm, dị năng điên cuồng tuôn ra.

Ước chừng qua nửa giờ Cố Ninh mới buông tay mẹ Cố ra, hô hấp mẹ Cố ban đầu thô nặng dần trở nên nhẹ nhàng.

Cố Ninh thật cẩn thận đứng dậy, đi tới ban công, nhìn cây xương rồng đã chết đi còn sống lại thập phần xanh tươi, có chút cảm thán sự kỳ dị của dị năng.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0