Mẹ Cố ngủ một giấc thức dậy chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, một chút đều không có cảm thấy không khoẻ, còn cười nói với Cố Ninh sau khi ngủ dậy cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Không chờ đến khi ba Cố trở về Cố Ninh đã ra cửa.
Sáu giờ sắc trời đã tối tăm.
Cố Ninh ra cửa, thời gian còn thực nhiều, cô quyết định đi bộ qua đó, tiện đường thưởng thức đường phố hoàn toàn không giống mạt thế một chút.
Tiểu khu nhà Cố Ninh ở nơi tương đối hẻo lánh, đi đến trên đường cái liền phải xuyên qua không ít con đường và hẻm nhỏ hỗn loạn, hẻm nhỏ phần lớn là không có ánh sáng, trước kia Cố Ninh sợ tối, buổi tối cực ít đi vào hẻm nhỏ, nhưng hiện tại cô một chút đều không sợ, trực tiếp xuyên qua từng con hẻm nhỏ.
Khi từ một con hẻm nhỏ đi ra ngoài, ngang qua một con đường, lại sắp đi vào một hẻm nhỏ khác, trong một góc tối om đột nhiên có bàn tay vươn tới, ở thời điểm Cố Ninh chưa kịp phản ứng lại đây đã bị túm vào, trực tiếp bị để ở trên tường, một bàn tay thô ráp trong bóng đêm chuẩn xác không có lầm bưng kín miệng cô, trong mắt Cố Ninh hiện lên một tia lạnh lẽo, đang muốn làm ra động tác, người nọ lại phảng phất biết trước động tác của Cố Ninh, chân vừa nhấc liền đem chiếc chân Cố Ninh đang muốn nâng lên đè ép đi xuống, bên tai vang lên âm thanh đè thấp: "Suỵt."
Sức lực của Cố Ninh vô cùng lớn, nhưng sức lực của người này lại giống như còn lớn hơn cô, ép chiếc chân cô định nâng lên xuống gắt gao, nhưng thân thể vẫn vi diệu ngăn cách một khoảng cùng cô. Trong lòng Cố Ninh hơi hơi vừa động, dỡ xuống sức lực trên đùi, thuận theo để dựa vào trên tường, biểu đạt chính mình không phản kháng, nam nhân kia tựa hồ có chút kinh ngạc, thoáng do dự một cái chớp mắt, sau đó liền buông bàn tay đang che miệng Cố Ninh ra.
Nam nhân này thân hình cao lớn, Cố Ninh giương mắt chỉ nhìn được hàm dưới với đường cong lưu loát của hắn, bên tai nghe được một trận tiếng bước chân hỗn độn mà dồn dập chạy đến bên này, lúc đến đây hơi hơi tạm dừng, chỉ nghe được một người vội hỏi: "Người đâu? Chạy đi đâu rồi? Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi!" Vài tiếng đáp lại lung tung, sau đó âm thanh bước chân lại đuổi về phía trước.
Cố Ninh nương dư quang liếc thấy trong tay những người đó còn cầm trường đao, tức khắc nhăn mày.
Bên tai nghe được âm thanh kia đi xa, Cố Ninh lại bỗng nhiên động, khuỷu tay bị nam nhân kia buông ra bỗng nhiên hướng tới bụng nam nhân đánh qua! Nam nhân kia không nghĩ tới Cố Ninh đột nhiên làm khó dễ, lại có chút kinh ngạc, nhưng phản ứng cực nhanh! Duỗi tay liền đỡ được khuỷu tay Cố Ninh, đồng thời mang theo vài phần tức giận nói: "Cô gái nhỏ thật không nói đạo lý."
Cố Ninh lạnh giọng nói: "Anh mượn tôi tránh né kẻ thù. Nếu như bị phát hiện kẻ thù của anh khẳng định cho rằng tôi và anh là một bọn, đến lúc đó tôi bị anh liên lụy, bị loạn đao chém chết liền có đạo lý?"
Nam nhân kia sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được bật cười: "Có đạo lý." Trong hẻm nhỏ ánh sáng tối tăm, không thấy rõ biểu tình của cô gái nhỏ lúc này, nhưng âm thanh kia mang theo tức giận, lại thực trẻ tuổi, hắn bỗng nhiên muốn nhìn xem cô lớn lên là bộ dáng gì.
Cố Ninh lúc này cũng phát giác ra thân thủ của người nam nhân này mạnh hơn chính mình quá nhiều, nhưng lại không thể dùng dị năng để đối phó, chỉ có thể ấn xuống lửa giận nói: "Tôi không đánh lại anh. Nhờ anh nhường đường, tôi phải đi."
Nam nhân kia không nghĩ tới Cố Ninh lại cầm được thì cũng buông được như vậy, sau khi kinh ngạc liền giơ tay lên lui lại mấy bước, có chút bất đắc dĩ nói: "Mời."
Cố Ninh chỉ cảm thấy chính mình thập phần xui xẻo, ngay cả hứng thú liếc hắn một cái cũng không có, trực tiếp xoay người đi vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ.
Nam nhân kia nhìn cô đi xa trong bóng đêm, đi ra đầu hẻm tới nơi sáng sủa liền thấy được mái tóc ngắn màu vàng lóa mắt của cô, hơi kinh ngạc.
Cố Ninh một đường đi đến địa điểm bọn họ đã hẹn trước, Trần Căn trong tay cầm bình nước khoáng ngồi xổm nơi đó, như là đã đợi thật lâu. Trương Tiểu Bạch và Chung Húc ước chừng muộn hơn hai mươi phút mới đến, cầm theo mấy cái túi lớn, hiển nhiên là đi mua sắm. Liên tục xin lỗi hai người.
Sau đó mới cùng đánh xe trở về.
Thẳng đến hơn 9 giờ tối mới đến, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc không tránh khỏi bị anh Ba mắng một trận. Trần Căn trở về liên 1.
Cố Ninh tạm biệt Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, sau đó về tòa nhà cho người nhà, Trương Tiểu Bạch đuổi theo nhét một chiếc túi giấy vào trong tay Cố Ninh, dặn dò: "Trở về lại xem!"
Cố Ninh cũng thật sự chờ tới trong phòng mới mở túi giấy ra, lại có thể là một chiếc váy liền áo màu trắng, Cố Ninh giơ chiếc váy lên, ngẩn ngơ, sau đó khẽ cười.
Trở lại không gian việc đầu tiên đương nhiên là đi xem xét mực nước.