Quý Cửu Trạch cũng cười một chút, lại không có nói chuyện.
"Anh Vương! Người thật là cô ta giết! Em thề ——!"
"Bốp" một tiếng! Một cái tát vô cùng thanh thúy làm cho mặt Ngô Cầm lệch tới một bên, Ngô Cầm bụm mặt khiếp sợ nhìn anh Vương, bởi vì xấu hổ và giận dữ miệng cô rung động vài cái nhưng rốt cuộc cũng không dám nói gì, chỉ là biểu tình lại đầy thù hận.
Anh Vương cũng không thèm nhìn tới cô, lắc lắc tay, sau đó nói với người ở đằng sau: "Mang cô ta về, thông tri Lâm Thiến lại đây, nói cho cô ta, em gái cô ta giết người của tôi, xem cô ta cảm thấy mệnh của em gái cô ta giá trị bao nhiêu vật tư."
Sau khi Ngô Cầm bị mang đi, anh Vương cúi đầu đá thi thể anh Trương một cái, lại ngẩng đầu, tươi cười đầy mặt nói với Quý Cửu Trạch và Cố Ninh: "Hai vị, xin lỗi. Xem như vì bồi tội, hai vị muốn cùng chúng tôi vào doanh địa hay không? Tuy rằng phụ cận nơi này đều đã được chúng tôi rửa sạch, nhưng ai cũng không nói được liệu có tang thi từ nơi khác đến hay không. Doanh địa có tường vây, sẽ an toàn hơn rất nhiều, hai người có thể nằm trên giường ngủ một giấc. Những ngày ngủ ở trên xe tôi đã từng trải qua hơn một tháng, tôi biết là rất không thoải mái."
Cố Ninh vừa định cự tuyệt, liền cảm giác cái tay Quý Cửu Trạch ôm lấy chính mình tăng lớn lực độ một chút, Cố Ninh ngầm hiểu, không nói gì, sau đó liền nghe thấy Quý Cửu Trạch nói: "Thật không? Trước đó có vị tên Lâm Thiến tiểu thư nói doanh địa hiện tại không quá phương tiện."
Vương Phong cười ha ha, nói: "Doanh địa cũng không phải là một mình người phụ nữ kia định đoạt! Đúng rồi, tôi tên Vương Phong, hai vị xưng hô như thế nào......?"
"Quý Cửu Trạch."
"Cố Ninh."
"Vậy tôi gọi cậu là em Quý đi!" Vương Phong giống như lập tức liền quen thuộc cùng Quý Cửu Trạch, cười ha hả nói: "Em Quý vừa thấy khí chất liền biết nhất định là tinh anh. Vừa lúc trong đội ngũ chúng tôi cũng có một thanh niên đầu óc nhanh nhẹn, hai người các cậu khẳng định nói chuyện rất hợp! A, hai người có xe sao, vậy lái cả xe cùng vào đi. Ở ngay phía trước, không đến 100 mét. Chúng tôi đi trước một bước, chờ hai người ở doanh địa!"
"Chúng ta thật sự đi vào doanh địa sao?" Chờ bọn họ đi, Cố Ninh hỏi.
"Đương nhiên." Quý Cửu Trạch kéo cửa ghế điều khiển ra, nói với Cố Ninh: "Nếu chúng ta không đi vào doanh địa, chúng ta phỏng chừng rất khó tiếp tục chờ ở chỗ này." Sau đó hắn ngồi vào ghế điều khiển, mở đèn xe ra.
Cố Ninh ngồi trên ghế điều khiển phụ: "Anh là nói bọn họ sẽ xuống tay với chúng ta?"
"Đúng vậy." Quý Cửu Trạch một bên lái xe một bên nói: "Mời chào chúng ta so với giết chúng ta trả giá nhỏ hơn nhiều, hơn nữa thu lợi càng nhiều hơn. Nếu chúng ta không thức thời, như vậy trừ phi chúng ta lập tức rời đi, nếu không......" Hắn cười lạnh một chút: "Nhưng hắn nói không sai, ít nhất có thể ngủ ngon."
Cố Ninh nghĩ đến hắn hẳn là đã thật lâu chưa có được nghỉ ngơi tốt, vừa nãy lại liên tục bị đánh thức, hiện tại hẳn là rất mệt.
Quý Cửu Trạch nói: "Để một ba lô hành lý ở bên ngoài, còn lại đều thu vào không gian đi."
"Tôi không biết thu vào có còn lấy ra được hay không." Cố Ninh thành thật nói.
"Không sao." Quý Cửu Trạch nói: "Tôi không quen đưa thứ tốt cho người làm tôi cảm thấy không thoải mái."
Xe ngừng ở bên cạnh cổng lớn doanh địa, bên trong có đủ các loại xe, xe tải lớn, xe tải nhỏ, xe buýt, xe con việt dã, loại nào cũng có.
Thời điểm xuống xe, Quý Cửu Trạch đeo một chiếc ba lô duy nhất còn dư lại lên trên người chính mình, mấy nam nhân bên cạnh xe tham đầu tham não thừa dịp Cố Ninh mở cửa xuống xe liền chen lên xe, nói: "Tôi giúp hai người dọn hành lý."
Cố Ninh nhìn nam nhân vội vàng lục soát ở trong xe tìm đồ, mỉm cười nói: "Cảm ơn, nhưng chúng tôi không có hành lý khác."
Nam nhân kia vẫn cẩn thận tìm một lần, nhưng cái gì cũng không có tìm được, sắc mặt tức khắc liền kéo đến thật dài.
Cố Ninh bất động thanh sắc quan sát một vòng, phát hiện trấn nhỏ Hà Lan trước kia hẳn là điểm du lịch, tiến vào cửa liền nhìn thấy một chiếc chong chóng lớn làm bằng gỗ cao tầm 3 mét, màu sắc rực rỡ, nhà hai bên con đường đều làm bằng gỗ, thoạt nhìn vô cùng có phong cách. Trong phòng đều có người, bên trong lộ ra ánh nến nhàn nhạt, hẳn là nghe được âm thanh xe, mọi người ăn không ngồi rồi vô cùng nhàm chán, gần như tất cả đều tò mò mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài.
Quý Cửu Trạch và Cố Ninh quá nổi bật, cho nên lập tức liền nhận ra hai người kia là mới tới doanh địa. Doanh địa đã lâu không có người sống sót mới gia nhập, mọi người sôi nổi suy đoán hai người kia có bản lĩnh gì mới có thể làm chủ sự doanh địa cho bọn họ tiến vào.
Bọn họ được đưa tới trước mặt căn nhà hẳn là lớn nhất trấn nhỏ Hà Lan trước đây.