Quý Cửu Trạch thấy bộ dáng cô ăn ngấu nghiến, biết rõ là cô cố ý, lại vẫn có chút mềm lòng, nuốt lời vọt tới bên miệng trở lại trong bụng, bất đắc dĩ nhìn cô sau đó không ngừng gắp đồ ăn cho vào chén cô.
Trên trán và trên chóp mũi Cố Ninh đều toát ra mồ hôi, miệng cũng bị cay hồng toàn bộ, ngay cả sắc mặt tái nhợt của cô cũng thoạt nhìn hồng nhuận hơn nhiều, Quý Cửu Trạch thực thích bộ dáng Cố Ninh như vậy, vốn dĩ muốn nói cũng không nghĩ nói ra.
Sau khi trở lại trên xe, Cố Ninh móc ra một tờ giấy ở trong túi: "Đây là danh sách đồ mà Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh cần."
Danh sách của Dịch Thiếu Khanh khá dài, muốn vài loại súng kích cỡ không giống nhau, còn đòi cả lựu đạn, ống phóng hỏa tiễn, hoàn toàn chính là liệt kê ra nguyên một kho vũ khí.
"Tiểu đội của chúng ta có nhiều súng ống đạn dược dự trữ như vậy sao?" Cố Ninh tò mò hỏi.
"Ở đây chỉ có một kho hàng dự trữ nhỏ của chúng ta, kho hàng chính đã dọn tới Kim Vĩnh. Cục chế tạo lâm thời chỉ xin được một phần danh sách mà hắn muốn." Quý Cửu Trạch nói: "Vừa lúc sự tình bên này đã chuyển giao xong cho anh Bảy. Em còn bao nhiêu thời gian? Nếu thời gian đủ chiều nay chúng ta có thể trở về Kim Vĩnh."
Cố Ninh vui vẻ nói: "Được!"
Quý Cửu Trạch tựa hồ bị vui vẻ của cô cảm nhiễm, trong ánh mắt mang theo ý cười, sờ sờ đầu cô: "Vui như vậy sao?"
"Vâng, em đã hơn nửa tháng chưa về nhà." Cô nói xong liền dùng ánh mắt oán niệm liếc nhìn Quý Cửu Trạch một cái, cũng do hắn mang cô đi khắp nơi cho nên cô mới ít trở về nhà như vậy. Tuy rằng cách mỗi hai ba ngày cô đều sẽ gọi điện về nhà báo bình an, nhưng bởi vì mạt thế bên kia còn chưa có tìm được ba mẹ, cho nên cô đặc biệt muốn trở về trông thấy ba Cố mẹ Cố.
Quý Cửu Trạch gật gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho anh Bảy Quý, Cố Ninh nghe được âm thanh lúc kinh lúc rống của anh Bảy Quý ở đầu bên kia, Quý Cửu Trạch không đợi bên kia đáp ứng liền ngắt điện thoại, sau đó một bên lái xe một bên nói: "Sau khi trở lại Kim Vĩnh, anh sẽ cùng em về nhà gặp ba mẹ."
"A?" Cố Ninh ngốc, có chút hoảng loạn: "Anh đi gặp bọn họ làm gì?"
Quý Cửu Trạch ngược lại có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ em kết hôn không cần thông báo với cha mẹ một tiếng sao?"
Cố Ninh thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi: "Kết hôn?"
Quý Cửu Trạch thập phần nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trong năm nay anh sẽ không nhận thêm nhiệm vụ gì, trước Tết có thể cử hành hôn lễ được."
Cố Ninh hoàn toàn hết chỗ nói: "...... Anh không cảm thấy hiện tại chúng ta đã nói đến chuyện kết hôn có hơi chút nhanh sao?"
Quý Cửu Trạch vẫn chuyên tâm lái xe, tùy ý như đang thảo luận chuyện món ăn vừa rồi có ngon hay không: "Sau khi kết hôn em có thể dọn đến nhà anh ở, đi qua bên kia không cần lại thật cẩn thận che giấu hành tung nữa, cũng không cần sợ ba mẹ lo lắng, chẳng lẽ không tốt sao?"
Cố Ninh mang biểu tình anh nói rất có đạo lý em không còn lời gì để nói, thật vất vả mới gian nan tìm được lý trí trở về: "Đội trưởng Quý, em xin nhắc nhở một chút, chúng ta từ lúc quen nhau cho tới bây giờ còn chưa đến hai tháng......"
Quý Cửu Trạch nói: "Dù cho thêm hai năm nữa anh cũng không thích người khác, hai tháng hay hai năm đối với anh mà nói, điều duy nhất khác nhau chính là hai năm sau anh sẽ càng thích em hơn mà thôi. Nhưng hiện tại đã thích tới trình độ kết hôn, vì sao còn muốn lãng phí hai năm làm gì?"
Cố Ninh:......
Cố Ninh đối với kiểu hình thức Quý Cửu Trạch mặt vô biểu tình tùy thời tùy chỗ thổ lộ hoàn toàn không có bất luận năng lực chống đỡ gì, hơn nữa lời hắn nói nghe tới gần như vô pháp phản bác......
Quý Cửu Trạch lại không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt hàm chứa ý vị nguy hiểm bay lại đây: "Hay là em đối với việc kết hôn còn có người được chọn khác?"
Cố Ninh mạc danh cảm thấy lông tơ sau lưng dựng lên, gần như là theo phản xạ có điều kiện nói: "Đương nhiên không phải bởi vì điều này!"
Quý Cửu Trạch nhướn mi một chút, ánh mắt một lần nữa nhìn thẳng phía trước.
Gặp được đèn đỏ, xe ngừng lại.
Trầm mặc trong chốc lát, Quý Cửu Trạch bỗng nhiên rướn người lại đây, đôi mắt thâm thúy chuyên chú nhìn chằm chằm Cố Ninh, hắn bỗng nhiên thở dài: "Cố Ninh, anh đã 29 tuổi. Trong 29 năm trước anh chưa từng thích ai, nhưng anh thực thích em, hơn nữa chỉ thích em. Anh không xác định chính mình có thể sống được bao lâu, nhưng anh tin tưởng trong thời gian anh còn sống, anh sẽ vẫn luôn thích em, hơn nữa chỉ thích mỗi em. Cho nên em phải tin tưởng, anh cũng có đủ tin tưởng làm em không có bất luận cơ hội gì rời khỏi anh."
Cuối cùng hắn nâng mặt Cố Ninh lên, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Cố Ninh, sau đó sủng nịch sờ sờ đầu Cố Ninh, ngồi thẳng thân mình, điều khiển xe tiếp tục đi về phía trước.