Cố Ninh sửng sốt thật lâu, theo bản năng nhấp nhấp miệng, nhịp tim chợt gia tốc, sau đó trên mặt một chút, một chút nóng lên ——
Cả buổi chiều bao gồm cả sau khi đã ngồi trên máy bay trở lại Kim Vĩnh, Cố Ninh vẫn luôn duy trì trạng thái xấu hổ. Chỉ là ở thời điểm Quý Cửu Trạch đưa nước cho cô ngón tay tự nhiên đụng vào cũng sẽ làm cô mạc danh đỏ mặt tim đập nhanh, trái lại đối phương vẫn luôn thập phần vững vàng. Cố Ninh ở trong lòng ai thán, tầm mắt lại luôn không khống chế được dừng ở trên sườn mặt hoàn mỹ của Quý Cửu Trạch, cảm thán diện mạo của Quý Cửu Trạch sao lại đẹp như thế, nghĩ đến nam nhân đẹp như vậy thích mình lại cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó lại rối rắm cảm thấy chính mình thập phần không có cốt khí.
Quý Cửu Trạch lật một trang của cuốn tạp chí trong tay, thấp giọng nói: "Em không cần nhìn anh như vậy, sau khi chúng ta kết hôn mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh.... Có phải cảm thấy thực vui vẻ hay không?"
Cố Ninh thập phần lý trí khắc chế chính mình xúc động muốn gật đầu, không có trả lời Quý Cửu Trạch, quyết định nhắm mắt lại ngủ.
Thời điểm tỉnh lại toàn bộ nửa người trên của cô gần như đều là dựa vào trên người Quý Cửu Trạch, Quý Cửu Trạch đưa một tờ khăn giấy qua, tầm mắt dừng ở bên môi cô, ý bảo cô lau lau khóe miệng, Cố Ninh yên lặng lau nước miếng nơi khóe miệng xong mới phát hiện bả vai Quý Cửu Trạch bị nước miếng cô thấm ướt một mảnh nho nhỏ...... Cố Ninh không nhịn được than nhẹ trong lòng.
Máy bay vô cùng thuận lợi tới sân bay Kim Vĩnh.
Đã là 10 giờ rưỡi tối.
Từ xa đã thấy Dịch Thiếu Khanh mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, trông giống như chim cánh cụt giơ tấm bìa cứng thô ráp đứng ở chỗ đó ngáp.
Trang Thần đứng ở bên cạnh Dịch Thiếu Khanh, đôi tay giao nhau khoanh trước ngực, vừa thấy Cố Ninh, đôi mắt lập tức liền sáng lên, hình tượng ngự tỷ lạnh lùng diễm lệ ầm ầm rách nát, mạnh mẽ vẫy tay với Cố Ninh: "Cố Ninh! Bên này bên này!"
Sau đó đi lại đây liền cho Cố Ninh một cái ôm nhiệt tình, nghiêng con mắt liếc nhìn Quý Cửu Trạch một cái, sau đó nói: "Sao em lại đi theo đội trưởng chạy đến thủ đô làm gì? Không phải nên về trước sao, chị nhớ em muốn chết!"
Dịch Thiếu Khanh ngáp một cái, sau đó chế nhạo: "Cố Ninh, cô đừng tin, cô ấy chỉ là nghĩ cô trở về có thể làm bữa tiệc lớn cho cô ấy ăn, cô ấy mấy ngày nay ăn cơm hộp đã sắp phun ra."
Trang Thần trợn mắt, sau đó thân thiết ôm Cố Ninh nói: "Trên máy bay có phải chưa ăn gì hay không? Đói bụng đi, đi, chị mời em đi ăn khuya!"
Món lẩu nóng hầm hấp thực sự rất thích hợp ăn giữa thời tiết lạnh như vậy, đại sảnh của quán lẩu vẫn còn không ít bàn, thập phần náo nhiệt.
Trang Thần gấp không chờ nổi nhúng các loại thịt và đồ ăn vào trong nồi lẩu.
Ăn ăn, Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần liền phát giác ra không thích hợp.
Quý Cửu Trạch không thích ăn cay bọn họ biết, trước đây khi cùng bọn họ tới tiệm lẩu thường thường chỉ gắp tượng trưng mấy đũa liền bắt đầu dừng lại, nhưng dù hắn không ăn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, tuyệt đối không có khả năng gắp đồ ăn cho bọn họ hay là nhúng hộ bọn họ. Nhưng hiện tại là chuyện như thế nào? Quý Cửu Trạch vẫn luôn thêm đồ ăn vào trong nồi, đánh giá đồ ăn chín liền trực tiếp gắp vào trong chén Cố Ninh......
Dịch Thiếu Khanh một bên hút miến vào trong miệng, một bên chua lòm nói: "Quả nhiên đồ đệ liền không giống nhau. Tôi cùng anh ăn cơm nhiều năm như vậy, nhưng anh cho tới bây giờ cũng chưa từng gắp đồ ăn cho tôi."
Trang Thần rốt cuộc cũng là phụ nữ, lập tức liền từ sắc mặt phiếm hồng không được tự nhiên của Cố Ninh nhìn ra được manh mối, liền dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Quý Cửu Trạch, hai người nhận thức cũng không phải một hai năm, Quý Cửu Trạch hơi hơi gật đầu một cái, Trang Thần lập tức liền hiểu được, trách không được khi thấy Cố Ninh và Quý Cửu Trạch đi cùng một chỗ không khí mạc danh có chút kỳ quái, hiện tại cô rốt cuộc đã biết nguyên nhân là gì, ban đầu cô hẳn là khiếp sợ, lại không biết vì sao giống như cảm thấy đây là sự tình đương nhiên, chỉ là nụ cười trên mặt không giấu được, đang muốn đùa giỡn Cố Ninh, thình lình một viên thuốc lăn xuống trong chén cô, Quý Cửu Trạch nhàn nhạt nhìn cô: "Ăn đi."
Trang Thần trả lại một ánh mắt, ý tứ là thấy sắc quên bạn, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười.
Quý Cửu Trạch nhướng mi.
Hai người có qua có lại truyền ánh mắt.
Cố Ninh và Dịch Thiếu Khanh lại là vùi đầu ăn, một người làm bộ không biết đã xảy ra chuyện gì, một người là hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trang Thần đắp mặt nạ đi lên boong tàu, đêm qua thống thống khoái khoái tắm rửa một trận, cáu bẩn trên người đều có thể xoa thành quả bóng, tóc kết thành một cục. Thay bộ quần áo mặc trên người nửa tháng ra, lại mặc vào bộ quần áo và giày mà Cố Ninh từ bên kia dựa theo cô yêu cầu mang lại đây, cảm giác chính mình trước nay đều chưa từng sạch sẽ như vậy, duỗi thân nằm xoài trên ghế dài, nhìn mặt trời chậm rãi dâng lên trên mặt biển, sóng biển vỗ bờ, gió biển quất vào mặt, Trang Thần cảm thấy sinh hoạt thật là quá mẹ nó tốt đẹp!