Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 125 - C125

C125 C125C125

Chương 124: “Thây sẽ không ăn thịt con.”

Edit: jena

Tống Bạch hùng hùng hổ hổ xuất hiện, trông không giống như đi tìm học trò của mình mà lại như đi bắt gian.

Đôi mắt ông đỏ rực đầy quỷ di.

Quý Sở Nghiêu ngay lập tức che chắn Tư Thần sau lưng mình, biểu tình không có vẻ thù hận gì nhưng chắc chắn là không hề thân thiện.

Tống Bạch liền nhướng mày: “Đã lâu rồi không có ai nhìn ta như vậy đâu.” Quý Sở Nghiêu bình tĩnh đáp: “Vậy thì tuổi tác của ngài quả thật không còn nhỏ nữa.”

Nghe xong câu đó, nụ cười của Tống Bạch càng rạng rỡ hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí bỗng chốc khó lòng phân biệt được là bố vợ thể hiện sự chán ghét với vị con rể hay là chủ nhiệm bắt được học sinh giỏi của lớp yêu đương với một tên côn đồ.

Đội chi viện của Trung Tâm Cơ Giới không bốc vác hàng hóa nữa, bắt đầu khởi động nguồn năng lượng trung tâm, muốn tiến lên hỗ trợ thiếu gia nhà mình.

Nhưng Quý Sở Nghiêu nói thẳng ngay: “Không cần xen vào, cũng không được làm động tác gì dư thừa.”

Tống Bạch chỉ cần phất tay một cái đã có thể xử lý đám tôm tép này. Đội chi viện liên không nói một lời, chấp hành lùi vê sau. Tư Thần cảm thấy cậu giống một ông chồng vô dụng đang giả chết không thể xen vào giữa quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu.

Cậu đi đến trước mặt Tống Bạch, dịu ngoan mà tươi cười: “Thây. Sao thầy lại đến đây vậy ạ?”

Tống Bạch mỉm cười nói: “Tìm không thấy con, đành phải đích thân đi tìm. Điện thoại khỏi không bắt máy, lo lắng không biết con có gặp chuyện gì không. Đáng ra hôm nay thây không nên đến đây nhỉ.”

Tư Thần suy nghĩ một chút liên đoán ra mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ kia là người nào.

Không ngờ lại là Tống Bạch.

Chỉ mới mấy ngày không gặp mà thôi mà. Lúc trước cậu cũng có mượn tiền ngân hàng để đi học, nhân viên ngân hàng cũng không vì đòi nợ cậu mà theo dõi cậu khủng bố như thế này.

Tư Thần tưởng tượng ra cảnh Tống Bạch phát hiện cậu lén đi vào không gian gấp khúc.

Cậu nhanh chóng nói: “Em xin lỗi, thưa thầy. Em chỉ muốn rèn luyện một chút thôi. Cũng đúng lúc Tư Uyên đang đói bụng...

“Thật vậy chăng?”

Tống Bạch vốn không phải là một người tốt tính, dù gì ông cũng là một con Trường Sinh Uyên. Hành vi cử chỉ có thể miễn cưỡng phù hợp với phạm trù đạo đức là nhờ kết quả của việc sống trong xã hội văn minh.

Ông tức giận là vì Tư Thần không ngoan ngoãn nghe lời. Đương nhiên cũng không có quy định học sinh nhất định phải nghe lời thầy giáo. Nhưng Tống Bạch quả thật là không vui. Ông không vui thì người khác cũng đừng mong được vui.

Một xúc tu khổng lồ quấn lấy người Tư Thần, kéo cậu vào lồng ngực của Tống Bạch.

Tư Thần vô cùng ngạc nhiên: “Thây?t”

Trong chớp mắt, Tống Bạch và Quý Sở Nghiêu đã có một trận đối đầu trong im lặng

Ánh kiếm va chạm bóng gươm. Nguyệt Bạch của Tống Bạch vừa rút ra liền tra vào vỏ, âm thanh kim loại đổ vỡ vang lên không ngừng.

“Nhóc con mạnh hơn Quý Tư Thành nhiều nhỉ.”

Tống Bạch đương nhiên không tung toàn lực. Nhưng ông muốn một lần vung kiếm này khiến cho Quý Sở Nghiêu ăn đau. Không ngờ lại đánh ngang cơ nhau.

Quý Sở Nghiêu: “Ngài quá lời rồi ạ.”

Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng như người thừa kế, rất nhiều lần đã được nghe lời khen như thế này.

Nhưng bây giờ, Quý Sở Nghiêu không vui, chỉ mím chặt môi.

Tống Bạch cảm thấy gặp những người cao to thật phiền. Ví dụ như bây giờ ông muốn nói chuyện có khí thế thì phải bay lơ lửng trên không mới cao hơn đối phương. Ông siết eo Tư Thần, bay cao hơn mặt đất nửa mét, từ trên cao nhìn xuống Quý Sở Nghiêu, đôi mắt đỏ rực: “Thay ta gửi lời chào đến cha của cậu.”

Nói xong, ông liên ôm Tư Thần biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã cách đó hơn trăm dặm. Nhân viên Trung Tâm Cơ Giới đứng một bên bây giờ mới dám lên tiếng: “Thưa thiếu gia, đó là Bạch Đế ạ?”

Đã từ lâu Bạch Đế không còn lộ mặt, nhân viên cũng chỉ được xem ảnh minh họa thực tế ảo, đây là lân đầu tiên nhìn thấy người thật ngoài đời.

“Đúng vậy.” Quý Sở Nghiêu lâm vào trầm tư.

Trong miêu tả của Quý Tư Thành, tính cách của Bạch Đế tuy hơi lập dị nhưng vẫn là một người tốt. Thậm chí còn là một người có tính cách hiên hòa không câu nệ tiểu tiết.

Hắn không hiểu vì sao khi nãy Bạch Đế lại.... Không vui. Nhân viên thấp giọng nói: “Bạch Đế cũng là người của nhà họ Tống. Nếu ngài ấy uy hiếp thiếu gia thì không bằng chúng ta khiến nhà họ Tống phá sản ạ?” Khiến cho một gia tộc giàu có khắp liên minh đứt gấy tại chỗ, chỉ có nhà họ Quý mới dám ngạo mạn nói được. Quý Sở Nghiêu liếc nhân viên một cái: “Không cần làm chuyện thừa thãi.'

Bạch Đế chưa chắc đã quan tâm đến người nhà họ Tống.

Bản thân hắn cũng không thấy sao, nhưng Tư Thần vẫn còn phải học hai năm ở bên cạnh Bạch Đế.

*xx**%

Tống Bạch buông tay.

Tư Thần lùi vê sau một bước, eo bị siết đến đau. Không cân nhìn cũng biết chỗ đó chắc chắn đã sưng tím một mảng. Tư Thần nghe thấy tiếng tim đập của mình, dồn dập kịch liệt. Đây là phản ứng bản năng của cơ thể khi gặp tình huống nguy hiểm.

“Thầy ơi, em không cố ý gạt thây, em chỉ sợ thầy không hài lòng”

Giọng nói của cậu run rẩy, thậm chí còn đang cố tình lấy lòng. Nhưng ánh mắt vẫn liên tục tìm kiếm đường để chạy thoát.

Nếu Tống Bạch nổi điên lên, ăn thịt luôn cậu, cậu không thể ngồi yên chịu chết.

Tư Thần chưa bao giờ ký thác sinh mệnh của mình vào sự thương hại của người khác.

Sắc đỏ trong mắt Bạch Đế đã giảm bớt, hình dáng quái vật quay cuồng dưới chân cũng đã rút về. Ông nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra: “Thầy sẽ không ăn thịt con.”

Ráng chiều ở dã khu khiến cho dưới nền đất xuất hiện những hình ảnh loang lổ, không khí âm u quỷ dị như trong phim kinh dị.

Tư Thần cắn môi: “Thây ơi, thây đừng giận, em sợ.” Gương mặt của cậu không còn vẻ đáng yêu dễ dàng kích phát sự quan tâm bảo bọc của người khác như còn nhỏ nhưng dù lớn vẫn thuộc kiểu xinh đẹp, nhu mì, đặc biệt kết hợp với đôi mắt ướt nước, quả thật trông như một món điểm tâm ngon ngọt.

Tống Bạch: “Đôi khi thây sẽ không thể khống chế được tính tình của mình, nhưng thây không phải người nguyên thủy. Con không cần dùng ánh mắt này để nhìn thầy, không có tác dụng đâu.” Tư Thần liền từ bỏ diễn xuất, khuôn mặt nhạt nhẽo vâng lời: “Dạ.”

Tống Bạch: “... Con có thể cố gắng tôn sư trọng đạo một chút được không.”

Tư Thần suy nghĩ một chút.

Nhìn Tống Bạch cũng không phải là người dễ lấy lòng, dứt khoát nên thẳng thắn mà ở chung.

Cùng lắm chỉ là học thạc sĩ.

Nếu Tống Bạch thực sự giống như lời ông nói, chắc chắn sẽ không làm trái lời.

Tư Thần liền hỏi nhiều hơn một câu: “Thầy, Thẩm Nhạn Hành đâu rồi ạ?”

Tống Bạch: “Thầy còn tưởng con không quan tâm tới chứ. Con không sợ khi thây giận lên đã giết nó rồi hả?” Tư Thần nói: “Do em không ngờ rằng thầy lại dễ tức giận như vậy. Vì khi lớn tuổi, đàn ông sẽ giảm bớt lượng testosterone tiết ra và tính khí sẽ cải thiện nhiều hơn.” “Thầy tức giận...” Tống Bạch dừng một chút: “Là vì quan tâm con. Người khác làm gì, thây cũng không giận. Hiểu không?”

Tư Thần hơi há miệng, biểu tình tràn ngập ngoài ý muốn. Tống Bạch nói: “Thầy đã nói với con rồi, kẻ thù của thây rất nhiêu. Chúng không giết được thầy thì sẽ giết con. Đột nhiên không thấy con đâu, Thẩm Nhạn Hành lại không dùng được, nó cũng không chịu nói con ở đâu. Hồng Nghiêu cách thành Bạch Đế mấy trăm cây số, thầy một đường thuấn di đến đây cũng mất tới hai tiếng đồng hồ. Con hỏi thầy, sao thây lại tức giận hả?”

Tư Thần cúi đầu: “Em vô cùng xin lỗi, thưa thây.”

Lần này là thật lòng. Cậu suy nghĩ một chút: “Nhưng Thẩm Nhạn Hành cũng chỉ mới cấp Năm.”

Nếu chân chính gặp nguy hiểm thì cũng khó nói ai sẽ cứu ai.

Tống Bạch cười lạnh: “Nó có thể liên lạc với những người khác mà thầy an bài, con làm được không? Con có biết nội bộ trong thành Bạch Đế không? Lúc trước con có nợ thầy một mạng không? Con có phải là con nuôi của thầy không? Hả?”

Tư Thần ngậm miệng.

“Con là người thừa kế do thây chọn.” Tống Bạch gắn từng chữ: “Nói to thì đây là vận mệnh của con; nói nhỏ thì đây là cơ hội của con. Thây không cần con phải suốt ngày chăm chăm ngoan ngoãn nghe lời nhưng ít nhất cũng đừng có bằng mặt mà không bằng lòng với sắp xếp của thầy... Hay là con muốn leo lên giường dạng chân ra đẻ con cho thằng nhóc họ Quý kia?” “Thầy nghe nói nhà họ Quý thích cơ thể mẹ sinh tự nhiên lắm. Đến lúc đó chưa tốt nghiệp mà đã mang thai rôi đến mời thầy uống rượu mừng luôn, đúng không?” Tư Thần giật mình: “Sao có thế ạt”

Tống Bạch: “Hừ.”

Sắc trời tối sầm. Ở dã khu, trời tối luôn kéo theo nguy hiểm, dưới bóng đêm luôn có những sinh vật biến dị chực chờ hành động.

Nhưng Tống Bạch hiển nhiên không lo lắng chuyện này. Ông nói với Tư Thần: “Lại đây. Thầy mang con về thành Bạch Đế”

Tư Thần nghiêng người: “Thầy ơi, em muốn về Giang Xuyên, em còn chút việc.”

“Gì cơ...?” Tư Thần: “Em thật sự có việc mà.”

Cậu mở điện thoại, cho Tống Bạch xem tin nhắn chuyển phát nhanh: “Đồ chuyển phát nhanh của em đến nơi rồi. Với lại còn một vài thứ em để ở trong nhà nữa.”

Tống Bạch nắm lấy cánh tay Tư Thần, vô cùng bất đắc dĩ: “Thật là thiếu nợ con.”

Đặc tính thuấn di là một đặc tính thuộc lĩnh vực không gian, rất hiếm thấy.

Đáng tiếc đối với Tống Bạch chỉ là phương tiện để di chuyển, không hề áp lực.

Sau vài lần thuấn di, ông ôm Tư Thần đứng trước cổng thành Giang Xuyên.

Đã vào đêm, khu Giang Xuyên lại xa hoa trụy lạc, nhưng cổng thành đã đóng cửa từ sớm. Là một Khu An toàn có diện tích lớn nhưng Giang Xuyên lại không có hệ thống phòng ngự.

Tống Bạch cũng không muốn chuốc thêm phiền phức. Vì chỉ cần một lần ông ra khỏi thành Bạch Đế đã khiến cho những người khác nơm nớp lo sợ.

Tống Bạch kiểm tra lại bóp tiền: “Chậc, quên mang thẻ ID khác rồi.”

Tống Bạch chỉ mang theo ID của chính ông.

Ảnh chụp trên thẻ ID không biết chụp từ khi nào, dung mạo của ông lại có chút ngây ngô.

Khi đó Tống Bạch không để tóc dài, biểu cảm lại hơi âm trâm.

Hai người xếp hàng đi vào khu Giang Xuyên, Tống Bạch đứng trước Tư Thần. Ông quẹt thẻ, hệ thống an ninh bắt đầu bắn ra tia laser kiểm tra.

Tư Thần nhìn thử, trên màn hình xuất hiện hai hàng chữ. “Cấp bậc công dân: Ưu tiên tối cao.”

“Kiểm tra thông qua.”

Tư Thần sửng sốt, sau đó quẹt thẻ ID của mình.

“Cấp bậc công dân: Cấp 3.”

“Kiểm tra thông qua.”

Thiết bị không hề bị hư.

Một tội phạm bị liên minh truy nã nhiều năm, còn bị xóa bỏ khỏi lịch sử vậy mà lại là người có cấp bậc cao nhất ở liên minh. Đương nhiên không vì được kính yêu, mà là do sợ hãi. Tống Bạch đi vào trong, chưa đi được vài bước từ chân trời đã có xe bay nhanh chóng lao đến, trực tiếp đậu ở ven đường.

Một người đàn ông mang giày da và tây trang nhanh chóng đi đến trước mặt họ, gập người đúng chuẩn 90 độ.

“Ngài Bạch Đế, tôi là bộ trưởng bộ ngoại giao ở khu Giang Xuyên. Chào mừng ngài đã đến giao lưu với khu vực của chúng tôi. Chúng tôi đã xây dựng đội ngũ ngoại giao bài bản nhưng hiện tại quá vội nên bây giờ tôi xin phép đến đây trước. Chúng tôi còn vì ngài và học trò của ngài đã chuẩn bị một bữa tiệc vào tối nay.”

Lúc trước, khi cậu còn chăm xem tin tức, cậu đã từng nhìn thấy gương mặt của người này. Tống Bạch nâng tay, vẫy vẫy: “Không cần phiền toái như vậy, ta chỉ theo học trò đến lấy đồ chuyển phát nhanh thôi. Ngày mai sẽ đi ngay. Khu vực của các cậu cứ xem như ta chưa từng tới cũng được.

Bộ trưởng: “...”

Tống Bạch đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Nếu không thì cậu tới cũng đã tới rồi, cho ta mượn xe một chút.” Ông không muốn đi tàu điện ngầm.

Bộ trưởng cung kính nâng hai tay giao chìa khóa xe: “Đây là vinh hạnh của tôi ạ.”

Cho đến khi ngồi lên xe bay có giá bán là 150 triệu, Tư Thần vẫn còn ngây ngốc.

Vì một năm trước, cậu vẫn còn đang buôn lậu thuốc gen có giá 10 ngàn ra chợ đen, đồ xa xỉ nhất từng nhận được là quân áo đồng phục của nhân viên Gen Xà Trượng.

“Người như Quý Sở Nghiêu mà muốn làm rể của thành Bạch Đế thì còn phải chờ xếp hàng rút thăm nữa. Hiểu không?”

Tư Thần cảm thấy cậu hiểu, lại giống như là không hiểu lắm.

30.08.22

xx**% 125 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment