Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 126 - € 126

€ 126 € 126€ 126

Chương 125: Ð*. Có phải Tống Bạch hạ độc cậu hay không vậy?

Edit: jena

Thật ra Tư Thần không có thói quen thân mật với người khác.

Cậu biết nên đối mặt với kẻ thù như thế nào. Nhưng vì trong quá trình trưởng thành không có ai dạy cậu như thế nào là yêu, vì vậy cậu lại không biết cách thể hiện sự gần gũi của mình.

Vì vậy, Tư Thâm giữ im lặng suốt cả đường đi.

Xe 150 triệu tất nhiên không phải xe bình thường. Dù đi trên một con đường quốc lộ như bao người nhưng lại nghênh ngang mà đi, xe ô tô xung quanh nhìn thấy chỉ có thể đạp thắng bẻ cua vòng sang đường khác.

Nếu sớm biết Tống Bạch đi quang minh chính đại như vậy, bộ trưởng bộ ngoại giao chắc chắn sẽ cho mượn một chiếc xe quý giá hơn.

Giờ cao điểm buổi ở Giang Xuyên rất đông, nhưng Tống Bạch chạy xe cả đường thông suốt, lái thẳng vào bãi đỗ xe của tiểu khu.

Tư Thần không mua xe nên phí giữ xe mỗi giờ là 150. Xe này lại mắc hơn một chút vị nó dài bằng ba chiếc xe bình thường.

“5400...” Tư Thần lẩm bẩm.

Tống Bạch gỡ kính râm: “Gì cơ?”

Tư Thần: “Phí giữ xe trong 12 tiếng.” Thật ra cậu không có keo kiệt, nhưng những chuyện tính toán này đối với Tư Thần giống như hô hấp vậy, là phản ứng theo bản năng.

Tống Bạch: “Không sao. Lát nữa con cứ lấy hóa đơn, tìm bộ trưởng bộ ngoại giao tính tiên.”

Không ngờ còn có thao tác kiểu này, Tư Thần cảm thấy mình vừa học thêm một điều mới.

Cậu đi thang máy xuống tầng, trước cửa có vài thùng hàng chuyển phát nhanh.

Tư Thần mở cửa, ôm hết tất cả đi vào.

Trong nhà có cyber vệ sinh nên dù Tư Thân không ở nhà, nơi đây luôn được giữ gìn sạch sẽ.

Vấn đề duy nhất là trong nhà cậu chỉ có một phòng ngủ. Còn một phòng ngủ nhưng đã được cậu trang trí thành phòng sách, một tủ sách kín mặt tường chất đống sách giáo khoa.

Sau khi Trường Sinh Uyên gân thành niên, nó đã hoạt bát lên không ít, rất thích thăm dò hoàn cảnh xung quanh.

Tư Thần vừa vào nhà, Trường Sinh Uyên liên chui ra khỏi sau lưng cậu.

Tư Uyên một chốc lại cọ cọ lên mặt bàn, một hồi lại bò bò lên trần nhà liếm liếm để lưu lại mùi vị của mình. Trường Sinh Uyên khi thành niên đều sống một mình, có ý thức về lãnh địa rất mạnh.

Tống Bạch ngửi ngửi, ông không thích mùi cam ngọt ngọt trên người của Tư Uyên.

Ông ngồi trên sô pha, cả người Tư Uyên đang dán lên mặt đất, cẩn thận từ tốn cọ mùi của mình lên chân ghế sô pha.

Dù Tống Bạch có mạnh hơn nó rất nhiều đi chăng nữa thì đây là nhà của nó và của mẹt

Nhưng mẹ không chịu làm gì cả*, ăn cơm cũng không tích cực. Vì vậy nó chỉ có thể tự mình đánh dấu lãnh thổi *4949 E2 H:, f†Á†0*£: từ từ cho mình xác nhận lại ẻm chửi mẹ mình ngu đúng không =))))))

Khi Tống Bạch vừa cúi đầu, Trường Sinh Uyên liền run lên, ỉu xìu thu lại xúc tu.

Quên đi, chỉ là một cái ghế sô pha, nó vẫn nên rộng lượng một chút.

Tống Bạch phát ra tiếng cười lạnh của một ông già: “Hừ.”

Trong phòng ngủ, Tư Thần đã chuẩn bị giường. Cậu lấy một bộ quần áo ngủ đặt ở đầu giường rồi đi ra: “Thây ơi, tối nay thầy ngủ ở trong phòng đi ạ, em ngủ ở phòng khách.”

Tống Bạch chống cằm, đôi mắt phượng híp lại vô cùng câu dẫn: “Giận dỗi nên không chịu ngủ với thầy à?”

Quan niệm đạo đức của Tống Bạch cũng giống như nghịch lý con mèo Schrödinger (1), lơ lửng giữa tốt và xấu, chồng chất lên nhau.

Tư Thân không nghi ngờ gì vê chuyện cậu từng ngủ chung một chỗ với Tống Bạch, có khi tốt nghiệp thạc sĩ chắc là đang mang cái thai thứ hai.

Nhưng có lẽ Tống Bạch biết Tư Thần rất sáng suốt nên mới không ngừng chọc cậu.

Tư Thần ôm Trường Sinh Uyên ở dưới đất lên, lùi về sau một bước: “Thây à, em đối với thầy là lòng tôn kính như đối với ông nội của mình vậy.” Nụ cười của Tống Bạch cứng đờ.

Tư Thần bắt đầu đi mở các thùng hàng chuyển phát nhanh.

Lâm Giai Lệ gửi đến hai lọ thuốc gen, nhưng không phải cấp 7, mà là cấp 8.

Trân Chấp Chu cũng gửi tiền thù lao tài xế trong không gian gấp khúc.

Đó một hộp ướp lạnh và một rương trang bị, bên cạnh đó còn có một lá thư viết tay của Trân Chấp Chu.

“Thân gửi Tư Thần,

Vốn muốn tặng cậu một sự bất ngờ, tận tay mình tặng quà cho cậu. Đáng tiếc là cậu lại không có ở Giang Xuyên, cũng không liên lạc được nên tôi đành phải để quà ở chỗ gửi hàng cho cậu. Trong rương trang bị là thù lao chúng ta đã ký hợp đồng lúc trước và có một phần quà tôi tặng cho cậu như là món quà kỷ niệm.

Năm sau, tôi sẽ tham gia vào kỳ tuyển sinh của đại học Bắc Thành. Vì thương thế trong trường thi khá nặng nên bây giờ tôi phải ngủ đông, có khả năng sẽ mất liên lạc một thời gian, mong cậu đừng lo lắng. Nếu có gì cần giúp đỡ, cậu có thể liên hệ với ****,

Mong được gặp lại cậu.

Trân Chấp Chu.”

Ở chỗ ký tên còn có ký hiệu đặc thù của Trần Chấp Chu. Trên giấy viết thư không biết được phun cái gì, ngửi qua có một mùi thấm đẫm vào tận trong ruột gan.

Tư Thần không nhịn nổi mà ngửi nhiều hơn một chút. Tống Bạch vươn hai ngón tay kẹp lấy lá thư, chậm chạp nói: “Ai gửi đây, còn phun cả nước Khương Trùng.” Khương Trùng là một loài sinh vật đặc thù của nền văn minh Hỗn Độn, tuy là sinh vật chiêu cao nhưng không có tính công kích. Vì không thể đánh thắng các sinh vật chiều cao khác nên nó chỉ có thể ăn chay. Sau khi mài ra nước sẽ tạo ra một mùi hương đặc biệt, không có tác dụng với các sinh vật khác mà chỉ có hiệu quả với Trường Sinh Uyên, chỉ hít một lượng nhỏ cũng có tác dụng gây hưng phấn.

Nước Khương Trùng đối với Trường Sinh Uyên giống như là lá bạc hà mèo đối với động vật họ mèo. Lúc trước, loại nước này từng được dùng để bắt Trường Sinh Uyên con nhưng mấy chục năm gần đây đã biến mất không còn tung tích.

Tống Bạch lớn như thế này, đôi khi cũng thích ngửi lá bạc hà, quả thật rất thoải mái. Tống Bạch đọc xong lá thư: “Thằng nhóc nhà họ Trân này...”

Ông chậm chạp nói.

“Ngoài mềm trong cứng, nặng lòng. Trong nhà có 11 anh chị em, cũng không tốt bằng thằng nhóc nhà họ Quý.” Tống Bạch chỉ chỉ trỏ trỏ.

Dù gì thì Quý Sở Nghiêu cũng là con trai độc nhất của Quý Tư Thành.

Tư Thần: “...

Thầy à, thầy suy xét thật chu đáo quá.

Tư Thần lấy lại lá thư, chuẩn bị cất lá thư vào phong bì. Cậu 23 tuổi, không phải 13 tuổi. Yêu cầu cần có quyền riêng tư. Tống Bạch cũng không ép.

Tư Thần mở hộp ướp lạnh đầu tiên.

Hộp chỉ to bằng một hộp đựng trang sức, bên trên có nhãn hiệu của Gen Xà Trượng.

Trên hoa văn có một viên đá năng lượng nhỏ màu đỏ được đính vào vị trí của con mắt rắn.

Đá năng lượng có độ tinh khiết cao có giá bán đắt đỏ hơn đá quý rất nhiều. Nhưng vì cường độ phóng xạ mạnh nên ít người bình thường xem nó như đồ trang sức.

Một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Bên trong hộp là một ống tiêm nhỏ, có ba lọ thuốc màu đỏ thẫm, mỗi lọ có 1ml. Lâu lâu tiêm thuốc sẽ rất tốt, nhưng theo đó cũng sẽ khiến cho gen không giữ được tính ổn định.

Dưới hộp có một bản ghi chú: “Qua nghiên cứu, loại thuốc gen này có thể gia tăng sức mạnh chiến đấu của tiến hóa giả sinh vật trong thời gian ngắn; lúc sau sẽ dẫn đến một thời gian suy yếu, hơn nữa có khả năng sẽ dẫn đến nhiều sinh vật biến dị. Xin hãy cẩn thận khi sử dụng.'

Hộp ướp lạnh là hàng thủ công tinh xảo, chỉ cần không phá hư thì có thể bảo quản được 100 năm cũng không có vấn đề gì.

Trên rương trang bị cũng có nhãn hiệu Gen Xà Trượng, bên cạnh đó còn khắc cả mã nhân viên của Tư Thần. Rương trang bị này được chế tạo cùng chất liệu với rương thu dụng vật phẩm chiều cao. Tư Thân vừa mở ra, bên trong là hạt sao hai mặt đen huyền. Hạt sao cũng không nặng, sờ vào như hạt muối. Nó cũng không phải sinh vật vô cơ mà là thi thể của một sinh vật chiêu cao, có đặc tính “Nén không gian”.

Nói cách khác, nó có thể biến một chiếc túi nhỏ bằng một tờ giấy A4 thành một túi đựng không gian vô hạn. Cái rương này còn có dây đeo, có thể khoác lên lưng hoặc vác. Làm thành thùng giữ đồ quả thật là tốt hơn túi trang bị của cậu lúc trước. Hơn nữa khi dùng phải sử dụng vân tay và khuôn mặt để mở khóa, tương đối an toàn và bảo đảm.

Nếu cưỡng chế mở ra, rương trang bị sẽ bắt đầu chương trình tự hủy.

“Lần trước thấy cậu nhặt được thứ gì ở trong không gian gấp khúc cũng vác lên người, cảm thấy khá là mệt. Rương trang bị này có thể giúp ích cho cậu khá nhiều. Có thể bỏ vừa cả đồ to cỡ 1.2 mét. Chú ý: đừng bỏ đồ sống vào.” Tư Thần bỏ hộp ướp lạnh vào. Hộp kim loại như chìm xuống bùn lầy, bị hạt sao nuốt hất.

Cậu thử thò tay vào trong, đụng vào hộp kim loại giữa một bãi cát.

Cậu bỏ chìa khóa của quản lý Y vào trong rương trang bị.

Cuối cùng Tư Thần cũng thở ra một hơi.

Cậu không biết khi nào mới có thể dùng đến chiếc chìa khóa này, nhưng theo bản năng, cậu muốn giấu nó đi. Có lẽ lần sau có thể hỏi thử Đồ Linh một chút, chìa khóa đó là gì. Cả cái được gọi là “mê cung”, liệu có phải là mê cung đang giam giữ váy trắng hay không.

Còn lại một số thứ bình thường, không có gì đặc biệt. Khiến Tư Thân cảm thấy ngoài ý muốn đó là Tống Tử Ngọc cũng gửi đến một kiện hàng.

Là một thùng sắt đựng đồ hộp, bên trong có 18 lon.

Tư Thần mở ra xem, bên trên có dán nhãn: “Hàng mẫu thí nghiệm, có thể cho Trường Sinh Uyên ăn.”

Cậu mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Bạch đang nằm trên ghế sô pha chơi với Trường Sinh Uyên.

Mưu đồ của Trần Chấp Chu khơi gợi hứng thú cho Tống Bạch.

Ông nhớ ông cũng có một lọ nước Khương Trùng, còn mang theo bên người.

Thế là Tống Bạch phun một đống nước hoa lên người. Một lát sau, Trường Sinh Uyên do Tư Thần nuôi liền choáng váng sáp lại gần. Tư Uyên nằm trong tay Tống Bạch, bị nhào nặn thành một cục, rồi lại bị ép ra như một con cá khô cũng không có dấu hiệu phản kháng.

Tư Thần yêu con nhỏ sốt ruột ngay, bế Trường Sinh Uyên về lại vòng tay mình: “Thây đừng có chơi nó.”

Tống Bạch cũng không cướp lại, hỏi: “Tư Thân à, có cơm không, thầy đói quá."

Trường Sinh Uyên cũng lắc lư nói theo: “Chi chi! Đói đói”

Tống Bạch đương nhiên không mang theo lương khô. Trong nhà Tư Thần đã có một thùng cơm nhỏ ăn đã muốn sạt nghiệp cậu, không ngờ Tống Bạch lại mặt dày đến xin ăn một gia đình khó khăn như thế này.

Tư Thần đem mấy lon đồ hộp Tống Tử Ngọc gửi đến đặt lên bàn: “Thầy ăn cái này đi." Tống Bạch mở ra nhìn, không khỏi trầm tư: “Con không muốn cho thầy ăn đồ tươi hả?”

Tư Thần: “Em chỉ có thứ này thôi.”

Tống Bạch dựa lưng ra sau: “Thây muốn ăn sủi cảo.”

Tư Thần hít sâu một hơi.

Quên đi, đánh không lại.

Tư Thần mở điện thoại, tìm công thức làm bột sủi cảo và gia vị. Tư Uyên đã tự mình bò lên bàn khui một lon đồ hộp, bắt đầu ôm chén nhóp nhép ăn.

Vì Tư Thần đã trả phí trước nên máy bay không người lái giao đồ rất nhanh.

Tư Thần chưa bao giờ bọc sủi cảo, nhưng cậu học rất nhanh, nhìn qua vài video là đã có thể làm được ngay. Thịt dùng dao bằm nhuyễn; bỏ thêm muối, nước tương, hành, gừng băm, tỏi băm; cuối cùng cho hai muỗng dầu mè, vậy là làm xong nhân bánh.

Thịt trong hộp không biết là của sinh vật gì, có đủ loại màu sắc, sau khi bằm rồi quấy với gia vị lại biến thành màu đen. Nhưng ngửi ngửi vẫn có mùi thơm. Chất thịt vẫn còn khá cứng nên Tư Thần vẫn lấy con dao ngắn của Tống Bạch cho bằm thêm một lát.

Còn nặn bánh thì chỉ cần có tay là được.

Cậu bận rộn trong phòng bếp hơn một tiếng cũng làm xong được 40 cái sủi cảo.

Tư Thần thích sủi cảo nhúng nên cậu cho hết sủi cảo vào nồi nấu chín rồi múc ra chén.

Tống Bạch ăn liền hai cái, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Ngon, so với đầu bếp Quý còn ngon hơn.” Bây giờ đầu bếp Quý cung cấp cho nhà ăn 300 triệu mỗi tháng.

Chờ đến khi Tư Thần đến đại học Bạch Đế học thì giá sẽ tăng lên khoảng 500 triệu.

Tư Thần: “Thầy thích là tốt rồi ạ.”

Điện thoại của cậu reng lên.

Tư Thần nhìn qua, là của Quý Sở Nghiêu.

Cậu buông đũa, cầm điện thoại đi vào phòng sách, thuận tay đóng cửa lại.

Với thính lực của Tống Bạch, một cánh cửa không thể ngăn cản được ông.

Tống Bạch nghe thấy tiếng Tư Thần nói chuyện.

“Alo?” “Tôi đang ở Giang Xuyên.”

“Thầy đang ở nhà của tôi.”

“Được.”

Tống Bạch ngôi trước bàn ăn, hơi nhướng mày.

Một lát sau, Tư Thần đi ra khỏi phòng.

Cậu đã mặc thêm một cái áo khoác.

“Thầy ơi, bây giờ em có chút việc cân ra ngoài một chuyến. Em sẽ quay lại ngay.”

Trường Sinh Uyên vừa mới ăn cơm xong, còn đang ủ ấm trên áo khoác của Tống Bạch, chưa kịp tiêu hóa xong đã bị Tư Thần ôm lên.

Cả người nó nung trong nước Khương Trùng cả buổi, bây giờ mơ mơ màng màng chui lại vào trong người Tư Thần.

Tống Bạch chậm chạp nói: “Đi sớm về sớm, không được qua đêm ở ngoài."

Tư Thần “Dạ dạ” hai tiếng có lệ rồi đóng cửa lại.

Phòng ký túc xá của nhân viên Gen Xà Trượng nằm ở tầng 67, mỗi tâng có 3 thang máy, 5 hộ gia đình. Bây giờ không phải giờ cao điểm nên trong thang máy chỉ có một mình Tư Thần.

Quý Sở Nghiêu vừa rồi gọi điện nói rằng vừa theo máy bay trực thăng của Trung Tâm Cơ Giới về lại Giang Xuyên, bây giờ đang ở dưới lầu.

Hiện tại đang là tháng sáu, nhiệt độ không khí là 46 độ C, trong thang máy có điều hòa khá mát mẻ.

Bình thường Tư Thần cũng không sợ nóng, sau khi tiến hóa lại càng không sợ. Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy thân thể của mình đang từ từ nóng lên.

Tư Thần cũng không biết cậu và Trường Sinh Uyên đã cộng cảm với nhau, bây giờ cảm giác do nước Khương Trùng gây ra đang chuyển sang cho cậu.

Cậu chỉ biết rằng khi đi ra khỏi thang máy thì đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng tay chân lại bắt đầu bủn rủn giống đi trên mây.

Tư Thần sa sâm mặt.

Đ*. Có phải Tống Bạch hạ độc cậu hay không vậy? 30.08.22

=))) một bạn nhỏ hít cỏ mèo đi ra ngoài gặp bạn trai sẽ có chuyện gì phát sinh nhỉ

Chú thích: (1) Con mèo của Schrödinger: là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein vê cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.

Thí nghiệm đưa ra giả thuyết vê một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chông chất lượng tử. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.

Thí nghiệm tưởng tượng của Schrödinger được mô tả rằng giả sử có một hệ được thiết kế như sau: Trong một chiếc hộp kín có một con mèo còn sống. Có một chất phóng xạ (chẳng hạn uranium), sau một giờ có thể sẽ có một nguyên tử của nó bị phân rã (cũng có thể không phân rã). Nếu có xuất hiện phân rã, nó sẽ tương tác và được ghi nhận bởi một máy đếm Geiger (một loại thiết bị xác định và đo bức xạ ion hóa). Khi xác định được phân rã, máy đếm sẽ kích hoạt cho một chiếc búa được treo trong hộp làm cho nó thả xuống và đập vỡ một bình thủy tinh chứa hydrocyanic acid và chất độc sẽ giết chết con mèo.

Tóm lại, nếu mẩu uranium phân rã thì con mèo sẽ chết, nếu không thì con mèo vẫn sống (xin lưu ý đây là một thí nghiệm tưởng tượng, chưa từng có một con mèo nào bị giết). Vấn đề ở đây là: bạn không thể biết việc đó có xảy ra hay không nếu như không mở hộp ra. Khi hộp không được mở, con mèo nằm trong tình trạng chồng chất trạng thái của sống và chết, hay nói cách khác, nếu hộp không được mở thì con mèo vừa sống lại vừa chết.

*xx** 126 *kxx**
Bình Luận (0)
Comment