C127
C127C127
Chương 126: “Ôm tôi một chút đi”
Edit: jena
Không phải Tư Thân muốn nghĩ xấu cho thầy mình, nhưng ở trong nhà chỉ có cậu và Tống Bạch.
Nhưng nghĩ lại thì nếu Tống Bạch thực sự muốn giết cậu thì cân gì phải hạ độc?
Đồ ăn có vấn đề?
Tư Thần cảm thấy đầu óc bắt đầu trở nên mơ mơ hồ hồ, khó có thể suy nghĩ nổi, giống như đang phát sốt.
Khi Quý Sở Nghiêu đến thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Thần đang ửng hồng. Buổi tối, gương mặt đỏ ửng của Tư Thần cũng không rõ ràng, nhưng đôi mắt lại âng ậc nước.
Sau khi Quý Sở Nghiêu sạc đầy pin điện thoại vào buổi chiều, hắn đã nhìn thấy tin nhắn của Sở Đông Lưu, nói rằng người nhà mình đã bị trộm đi.
Hỏi lại một chút mới biết được Trân Chấp Chu có vẻ thích Tư Thần.
Quý Sở Nghiêu không quan tâm mấy đến chuyện này. Những gì tốt đẹp sẽ có nhiều người thích, không thể nào chỉ có riêng một mình hắn thích, cũng không phải chỉ riêng người khác thích.
Huống hồ khi Quý Sở Nghiêu so sánh điều kiện của hai bên một chút, hắn cảm thấy dù Trân Chấp Chu có thuộc tầng lớp thượng lưu đi chăng nữa cũng kém cạnh hắn rất nhiều. Nhìn dưới góc độ kén vợ kén chồng thì hắn có thể được 9.6 điểm, còn Trần Chấp Chu cao lắm cũng chỉ có 8.1 điểm thôi!
Quý Sở Nghiêu muốn gặp Tư Thần, hỏi buổi chiêu Tống Bạch có làm gì cậu không, và vì sao ông ấy lại tức giận như vậy.
Phải biết rằng thây giáo nóng nảy chửi mắng học sinh chỉ là do hiểu lâm, do tai nạn. Nếu Tư Thần bị gì, không muốn ở đại học Bạch Đế nữa thì bây giờ chỉ có hắn mới có thể giúp đỡ cậu làm thủ tục chuyển trường.
Dù hiện tại hắn chỉ mới 25 tuổi nhưng quả thật hắn vô cùng lo lắng cho tương lai của Tư Thần.
Vì Tư Thần không có ai thân thích, khi biến mất cũng không ai quan tâm. Ngoài hắn ra thì còn ai sẽ để tâm đến Tư Thần nữa đây.
Chẳng lẽ lại trông cậy vào Bạch Đế? Nhưng với biểu cảm của Tư Thần hiện tại khiến Quý Sở Nghiêu theo bản năng có cảm giác không đúng, thậm chí hắn còn quên mất kịch bản soạn từ trước, gấp gáp hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
Tư Thần mờ mit: “Tôi không biết... Tôi thấy cả người rất không thoải mái."
Không đau, cũng không khó chịu, chỉ đơn thuần là không thoải mái.
Nhiệt độ trên người ngày một tăng cao, giống như đang ngâm mình trong một thùng sữa bò hâm nóng, mà cậu thì lại là một viên kẹo sữa đang từ từ hòa tan vào.
Quý Sở Nghiêu nói ngay: “Tôi chở cậu đến bệnh viện.” Nhà họ Quý đều đầu tư xây dựng một bệnh viện tư nhân ở mỗi Khu An toàn, thiết bị tiên tiến đầy đủ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại ngay lập tức sẽ huy động được một đội ngũ bác sĩ giỏi nhất đến. Cả người Tư Thần không còn sức, khi lên xe cũng lảo đảo ngả nghiêng, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất. Bên trong xe có hệ thống điều khiển tự động.
Quý Sở Nghiêu mở thiết bị chữa trị có sẵn, kẹp thiết bị kiểm tra đo lường lên cổ tay Tư Thần.
Thật ra phản ứng của Trường Sinh Uyên bình thường đối với nước Khương Trùng cũng không mãnh liệt như thế này.
Nhưng Tư Uyên đang trong giai đoạn chuyển từ ấu thể sang thành niên, nói cách khác là ở độ tuổi dậy thì vô cùng mẫn cảm.
Hơn nữa Tống Bạch hằng năm luôn phun nước bạc hà Uyên này, đã quen dần với nó, tố chất thân thể của ông cũng không thể so với người bình thường, đương nhiên ông cũng không biết nước Khương Trùng mình dùng nông đến mức độ nào. Lần đầu tiên Tư Thần hít bạc hà Uyên, khó tránh khỏi trúng chiêu.
Cậu ghé vào lông ngực của Quý Sở Nghiêu, há miệng thở, một đầu lưỡi phấn hồng lấp ló, phân đầu vô ý thức cọ tới cọ lui. Đồng hồ kiểm tra trên tay như một cái vòng tay đang truyên điện khắp cả người.
Cả người Quý Sở Nghiêu nháy mắt căng cứng, bàn tay ôm lấy vai Tư Thần đổi lại thành một vòng tay thân sĩ: “... Không thoải mái ở đâu?”
Hắn nhìn vào màn hình phía trước.
Theo số liệu đo lường kiểm tra, Tư Thần rất khỏe, trên người cũng không có vết thương ngoài da, bên trong cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có thứ duy nhất không bình thường là nhiệt độ cơ thể cao hơn ngày thường. Bây giờ Tư Thần nóng 28 độ C. Sau khi dung hợp Trường Sinh Uyên, tuy Tư Thần có thể bảo trì nhiệt độ ổn định nhưng nhiệt độ cơ thể của cậu thiên về tính lạnh, thường dao động khoảng 26 độ C. Bây giờ nhìn cậu rất bức bối khó chịu.
Quý Sở Nghiêu theo bản năng vỗ vỗ lưng Tư Thần. Khi hắn còn nhỏ cũng đã từng phát sốt, người trong nhà sẽ làm như vậy để giúp hắn.
“Có muốn uống thuốc hạ sốt không?”
Tư Thần xuất thân là nhân viên nghiên cứu, sinh học và y học cũng không khác nhau mấy, cậu vẫn có thể đọc hiểu được số liệu kiểm tra.
Giữa cơn nóng quay cuồng, Tư Thần cố gắng suy nghĩ vấn đề, cuối cùng thở hồng hộc nói ra mấy chữ: “Nước Khương Trùng.”
Cậu hẳn là bị dị ứng nước Khương Trùng. Có điểm lạ chú ý, Quý Sở Nghiêu tìm thấy nó trên cơ sở dữ liệu của mình.
Nước Khương Trùng hay còn gọi là “bạc hà Uyên”, có tác dụng gây hứng phấn đối với Trường Sinh Uyên. Có tác dụng mãnh liệt với Trường Sinh Uyên dạng ấu thể.
Nhìn dáng vẻ của Tư Thần quả thật đúng là phản ứng mãnh liệt.
Nhưng trên cơ sở dữ liệu chỉ giới thiệu nước Khương Trùng là gì chứ không có ghi cách giúp Trường Sinh Uyên bình tính lại.
Quý Sở Nghiêu mở hệ thống thông gió trên xe, lấy cả nước ép dưa hấu ướp lạnh cho Tư Thần.
Từ khi phát hiện Tư Thần thích uống loại nước này, mỗi lần hắn tới sẽ chuẩn bị một bình tươi mới. Tư Thần cúi đầu hút hút, hai tay ôm lấy bình nước kim loại, đầu ngón tay phát run.
“Quý Sở Nghiêu.” Cậu thấp giọng nói.
“Hửm?” Âm cuối hơi nâng cao.
Tư Thần đặt ly nước lên bàn, nói: “Ôm tôi một chút đi.” Quý Sở Nghiêu sửng sốt, hắn giang hai tay, từ đặt trên lưng đổi thành ôm lấy eo, động tác vô cùng cẩn thận dè chừng.
Hắn ôm Tư Thần sát vào lòng, nhỏ giọng dò hỏi: “... Như thế này?”
Quý Sở Nghiêu cảm thấy không chỉ có Tư Thân hít phải bạc hà mèo mà có lẽ hắn cũng dính chưởng rồi.
Hắn cảm nhận được hơi thở của Tư Thần gần trong gang tấc. Hắn muốn tiến sát hơn, nhàn nhạt, còn hơi ngọt.
Khoang xe sau có hai chỗ ngồi, phương tiện đầy đủ, có thể trực tiếp bung mở thành một chiếc giường đôi. Nhưng Quý Sở Nghiêu vẫn không biết tay chân nên làm gì.
Rõ ràng dịch đông lạnh trong người có tác dụng khống chế nhiệt độ cơ thể nhưng mặt hắn lại đỏ hông đến tận mang tai.
Tư Thần vẫn còn giữ được lý trí, nhưng sóng nhiệt trong người cần có một đường để thoát ra ngoài.
Cậu không thể nhịn nổi, thấp giọng nói: “Anh chưa ăn cơm à? Dùng sức một chút.”
Khi Tư Thần nói chuyện, một hơi thở nóng bỏng phả lên tai Quý Sở Nghiêu. Quý Sở Nghiêu nín thở đáp: “Được.”
Quý Sở Nghiêu nâng một chân Tư Thần lên, để cậu khóa ngồi lên người mình. Một tay hắn đỡ sau eo Tư Thần, một tay khác đè lên lưng cậu.
Thân thể hai người liên dính sát vào nhau.
Tư Thần cảm thấy tư thế này rất thuận lợi để cậu hút máu.
Mạch máu bên gáy Quý Sở Nghiêu đang phập phồng trước mặt cậu.
Tư Thần nhớ đến một câu chuyện xưa mình từng nghe; đó là trên thế giới có hai nửa vòng tròn khi ghép lại sẽ tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Có một nửa vòng tròn có bê mặt trơn nhẫn, rất dễ ghép đôi; còn một nửa vòng tròn còn lại thì gai góc, vất vả cả đời để tìm một nửa vòng tròn phù hợp với mình. Cậu chắc chắn cậu là nửa vòng tròn gai góc, lập dị, không bằng phẳng kia. Cả người toàn mọc gai nhọn để bảo vệ chính mình, cũng như từ chối bất cứ ai lại gần mình.
Thay vì mài nhẫn những chiếc gai đó đi, Quý Sở Nghiêu lại đục từng lỗ trên người hắn để dung chứa tất cả.
Bàn tay chống lên ghế xe của Tư Thần từ từ trượt xuống, ôm lấy vai Quý Sở Nghiêu.
Đôi mắt xanh thẳm của Quý Sở Nghiêu đang nhìn cậu chăm chú, dịu dàng và bình thản.
Tư Thần thẳng lưng, chần chờ rồi cúi sát.
Hô hấp liền giao hòa.
Tư Thần nhẹ nhàng áp môi mình lên một đôi môi khác. Đây không phải là lân đầu tiên bọn họ hôn. Nhưng đến ngày hôm nay mới là một nụ hôn đúng nghĩa. Trong giấc mộng kia dù có chân thực đến mấy cũng chỉ là ảo ảnh được tạo ra từ số liệu, còn ở đây, dù là Tư Thần hay Quý Sở Nghiêu, cả hai đều là những người trân bằng xương bằng thịt.
Một nụ hôn nhẹ như cánh bướm bay.
Tư Thần vừa định rời đi, Quý Sở Nghiêu đã dùng tay chế trụ đầu của cậu.
Một nụ hôn sâu hạ xuống.
Tư Thần nhắm chặt mắt, cảm giác nụ hôn này đang hút hết dưỡng khí trong phổi của mình.
Nụ hôn kéo dài bao lâu, kết thúc khi nào, Tư Thần cũng không biết. Nút áo bị cởi ra hai khuy, nếu không phải điện thoại đột nhiên reng chuông, quả thật không biết bọn họ có bắt đầu lau súng cướp cò luôn không.
Tư Thần giữa màn đêm tìm kiếm điện thoại không ngừng rung lên.
Tống Bạch đang gọi đến.
Tư Thần điều chỉnh lại giọng nói, nhận cuộc gọi: “Thưa thây?”
Vừa mở miệng, Tư Thần liền cảm thấy thật không xong. Giọng quá khàn.
Tống Bạch đè nén cảm giác khó chịu kỳ quái: “... Ớt cất ở đâu?”
Ông ăn không có mùi vị. Tư Thần: “Ngăn tủ thứ ba bên cạnh tủ lạnh. Có một hộp đựng đồ tươi, em cất ở bên trong.”
Tống Bạch gõ gõ ngón tay lên mặt sau điện thoại, chưa cúp máy.
Tư Thần vô cùng nhẫn nại hỏi: “Thây à, còn chuyện gì không ạ?”
Tống Bạch định hỏi một câu “Quý Sở Nghiêu lớn hay là thây lớn?” nhưng lại lo rằng những lời này vừa nói xong thì tình nghĩa thầy trò có nguy cơ sụp đổ ngay lập tức.
Vì vậy, ông từ từ nói: “Nhớ về nhà rửa chén.”
Tư Thần: “Trong nhà em có máy rửa chén.”
Tống Bạch cười lạnh: “Thây không dùng.”
Nói xong thì ông cúp máy. Cuộc gọi kết thúc, không khí khô nóng đã khôi phục bình thường.
Tư Thần rời khỏi người Quý Sở Nghiêu.
Cậu lại câm ly nước dưa hấu lên, nhấp nhấp một chút, dùng nước đá để hạ nhiệt trong người.
Xe đã đến bệnh viện gần nhất, nhưng không một ai xuống xe.
Tư Thần có vẻ cũng không cần đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Trên đường về, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Quý Sở Nghiêu hỏi: “Bạch Đế đối xử với cậu có tốt không?”
Những lời này hỏi ra, Quý Sở Nghiêu có cảm giác hơi lạ. Vì nghe xong có cảm giác như mình vừa hỏi về người tiền nhiệm so với mình bây giờ.
Tư Thần suy nghĩ một lát, trả lời: “Thầy hơi làm việc theo cảm xúc, nhưng thầy không phải người xấu.”
“Vậy là tốt rồi.” Quý Sở Nghiêu hơi yên tâm một chút: “Tôi vẫn lo rằng tính tình của ngài ấy không tốt.”
Thật ra Quý Sở Nghiêu không biết mình đang nói gì, vì trong đầu hắn chỉ toàn là chuyện vừa nãy. Hàng ngàn bông pháo hoa đang nổ bùm bùm bên tai hắn.
Hắn cảm thấy nếu như mình đang nằm mơ thì có thể cười đến tỉnh.
Tư Thần bắt đầu sửa soạn lại áo quần. Dù cậu biết rằng Tống Bạch cũng đã biết nhưng ít nhất thì ở bên ngoài vẫn muốn làm bộ như chưa có gì xảy ra. Dù là dưới góc độ cha vợ đang suy xét con rể hay là lợi ích của thành Bạch Đế đối với Khu An toàn thì cậu cũng không muốn biểu hiện ra có liên quan đến Quý Sở Nghiêu.
Xe nhanh chóng quay về tiểu khu ký túc xá của tập đoàn Gen Xà Trượng.
Quý Sở Nghiêu không nhịn nổi nữa, đành hỏi: “Tư Thần, bây giờ quan hệ giữa chúng ta là gì?"
Vừa hỏi xong, Quý Sở Nghiêu liền lo lắng ngay, giống như một thực tập sinh đang chờ tin tuyển dụng chính thức vậy.
Tư Thần trầm mặc một lát.
Cậu chậm rãi đáp: “Bạn cùng phòng đại học của tôi cũng là họ Quý. Khi khai giảng tôi nhìn đối phương một lân, suốt bốn năm tiếp theo liên cho rằng tôi yêu thâm cậu ta.” Quý Sở Nghiêu biết Tư Thân đang nói ai.
Gia tộc lớn thường đông người, rễ sâu lá tốt. Trên gia phả của nhà họ Quý có tới cả ngàn người, chưa tính đến người trong gia phả, quả thật là tốt xấu lẫn lộn.
Quý Lăng Tinh phải sửa lại họ của mình, bị đuổi khỏi nhà họ Quy.
Quý Sở Nghiêu hơi nín thở: “Sau đó thì sao?”
Tư Thần quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu anh có một nửa tự tin như cậu ta thì bây giờ chúng ta sẽ khó lòng làm bạn được nữa.'
30.08.22
zA ; trời ơi xót Tư Thần quá huhu ẻm cứng rắn tới đau lòng luôn á trời *x** 127 ***