C128
C128C128
Chương 127: “Làm sao để kết thúc cao duy xâm lấn?”
Edit: jena
Tống Bạch ăn cơm xong quả thật không thèm rửa chén. Ông ngồi trên sô pha, ngón tay cứng đờ chọt chọt lên điện thoại. Trên màn hình là giao diện siêu thị của tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn.
Ông lựa chọn giá cả sắp xếp từ thấp đến cao, chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng ngày mai mình muốn ăn và uống trà. Vì tài khoản kếch xù còn có phiếu giảm giá, cuối cùng chỉ tốn có 1.7 điểm công dân.
Tống Bạch nhìn giờ, đã là 9 giờ rưỡi tối. Tư Thần đi ra ngoài lúc 8 giờ. Với thời gian này, nếu Quý Sở Nghiêu nhanh và không có gì đặc biệt thì hẳn là 30 chưa phải là tết rồi.
Nhưng Tống Bạch chờ cũng không lâu lắm.
Chờ đến khi ông lướt sang trang thứ sáu, cửa đã mở ra. Tư Thần đã về.
Cậu kéo cao áo khoác, bọc lại kín mít, trong tay xách một túi đồ, bên trong là dưa hấu to bằng quả bóng rổ. Tống Bạch hít hít mũi ngửi thử, không có mùi gì kỳ quái. Ông buông lỏng tay, ánh mắt đánh giá Tư Thần từ trên xuống dưới: “Cởi áo khoác ra đi, thây cũng có nhìn gì con đâu."
Tư Thần không thèm quan tâm đến ông, xách dưa hấu vào bếp: “Thây muốn ăn miếng mỏng hay là cắt tròn?” Tống Bạch: “Tròn, bổ làm đôi. Không ăn hạt.”
Cũng may Tư Thần cũng tính là hiểu tính tình cổ quái của Tống Bạch, chỉ mua dưa không hạt.
Tư Thần bổ dưa hấu, cắt thành viên ra rồi bưng qua cho Tống Bạch: “Thây, ăn xong về phòng ngủ được không ạ?
Nói xong, cậu lại ngửi thấy một mùi hương, không nhịn được mà nhíu mày.
Xung quanh sô pha toàn là mùi bạc hà Uyên, còn rất nồng.
Tư Thần nhặt áo khoác dưới đất lên. Là của Tống Bạch, sờ lên mềm mịn như tơ lụa.
Mà mùi hương trên áo lại khiến cho Tư Thần xây xẩm mặt mày. Một lọ thủy tinh rơi ra từ trong túi áo.
Nước Khương Trùng có màu cam, mùi hương hòa quyện giữa gỗ đàn hương mà gừng thái lát.
“Sao thầy lại có thứ này?” Tư Thần không nhịn được mà nâng cao tông giọng.
Tống Bạch hỏi lại: “Con không thấy nó rất dễ ngửi à?” Vẻ mặt của Tư Thần không hề tốt đẹp chút nào.
Tống Bạch: “Ô? Chẳng lẽ con bị dị ứng?”
Ông tỏ vẻ vô cùng ngoài ý muốn.
Trong ấn tượng của ông, chỉ có Trường Sinh Uyên yếu mới dễ bị choáng đầu.
Tống Bạch suy nghĩ lại, hình như Tư Uyên mới vừa bị chẻ làm đôi, có lẽ cũng tính là “yếu”. Nhưng mà khi nãy Tư Uyên nằm trên người ông chơi rất vui.
Tống Bạch: “Xin lỗi, sơ ý.”
Quên đi, không được tức giận, đánh không lại.
Tư Thần không cảm xúc ném áo khoác của Tống Bạch vào máy giặt, sau đó vào phòng bếp mở máy rửa chén. Khi làm xong thì đã là 10 giờ.
Tư Thần dọn dẹp lại phòng khách, đi vào phòng tắm tắm rửa một phen rồi thay áo ngủ.
Cậu lười bật đèn, chỉ lấy khăn lau lau tóc, từ từ đi ra phòng khách, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ thì bị giật mình mà bật dậy.
Tống Bạch đang nằm trên ghế sô pha cậu vừa dọn. Tống Bạch lấy chăn đắp kín người, ngáp một cái, thấp giọng nói: “Con ngủ trong phòng ngủ đi."
“Thây à...”
Tư Thần còn muốn từ chối nhưng Tống Bạch đã lạnh giọng: “Đi ngay.
Khi giọng nói của Tống Bạch không có cảm xúc gì là lúc ông đang nghiêm túc nhất.
Tư Thân không nói nữa, ngoan ngoãn về phòng ngủ năm xuống, trong đầu chỉ toàn hình ảnh trên xe.
Khi cậu nói xong câu kia thì có chút hối hận.
Đặc biệt nghe được câu tiếp theo của Quý Sở Nghiêu: “Vậy bây giờ chúng ta có thể hẹn hò được không?” Không nằm ngoại dự liệu trước, nhưng cậu vẫn không biết nên trả lời như thế nào. Cũng may là vừa đến nơi, xe tự động mở cửa.
Tư Thần cố gắng trấn định, nhưng thực ra là chạy trối chất.
Cậu đứng hứng gió trong thang máy để xua tan bớt độ nóng trên mặt.
Dưa hấu được bán ở trên vỉa hè gần bãi đỗ xe, ở khu này đều là nhân viên của tập đoàn Gen Xà Trượng sinh sống, hầu hết là tầng lớp trung lưu của xã hội. Ở đây bán chút trái cây cũng có một lượng khách hàng ổn định. Đến bây giờ Tư Thân còn chưa dám mở điện thoại ra xem thử.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng buồn ngủ, vì vậy từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trường Sinh Uyên cọ cọ suốt vài tiếng trong phòng mới thỏa mãn để lại mùi vị của mình. Tống Bạch chưa làm gì cả, trong phòng chỉ toàn mùi của nó.
Tư Thần chưa kịp ngửi thấy gì vì hôm nay cậu cảm thấy buồn ngủ hơn bình thường.
Cậu không thể lý giải vì sao.
Nhưng đối với Trường Sinh Uyên, đây là thể trưởng thành đang bảo bọc cho ấu thể.
Tư Uyên lặng lẽ chui ra ngoài, cuộn tròn trong ngực Tư Thân nằm ngủ.
Nó đã qua giai đoạn hưng phấn vì bạc hà Uyên, tuy nhiễn vẫn còn lười biếng, không muốn động đậy.
Tống Bạch nằm ở phòng khách, chưa nhắm mắt.
Ông chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ dần dần biến đổ. Có một vật chất trong suốt như thạch trái trái cây đang dính trên tấm kính thủy tinh, đang muốn len lỏi vào khe hở chui vào.
Tống Bạch đứng bên cạnh cửa sổ, đối diện với những con mắt xâu thành chuỗi.
Bây giờ những con mắt đó đang lẳng lặng nhìn chằm chằm ông, giống như những quả bóng sặc sỡ dán trên kính thủy tỉnh.
Sinh vật chiều cao 808, đặc tính là ô nhiễm tinh thần và khống chế ý thức.
Khi 808 mới sinh ra chỉ to bằng một quả dưa hấu.
Như xúc tu của Trường Sinh Uyên sẽ phát triển theo từng giai đoạn thăng cấp, hình thể của 808 cũng sẽ biến to lên.
Đôi mắt của Tống Bạch chuyển sang màu đỏ. Ở một nơi cách đó vài trăm mét, trên trời cao ngưng tụ một dạng vật chất, chém đôi thân thể của 808.
Máu bắn lên cửa kính, như thác nước uốn lượn đổ xuống.
Tống Bạch nhắm mắt lại.
xx*x*%
Tư Thần tỉnh dậy lúc 6 giờ sáng.
Tập đoàn đã gửi đồ ăn đến, có lẽ là suốt đêm vận chuyển để đến Giang Xuyên.
Tư Thần dậy sớm, Tống Bạch mở mắt ra nhìn một cái rồi ngủ tiếp.
Chuyện Tư Thần phải làm rất nhiều. Cậu pha bột sữa đậu nành trong máy, chiên trứng gà. Cậu tính làm một phần bánh mì kẹp vào bữa sáng, làm theo công thức thì cũng chế biến được ra hình dạng giống như mẫu.
Tư Thần đọc danh sách việc làm trên phần ghi chú của điện thoại. Hôm nay phải đến công ty làm thủ tục để đi học; liên lạc với Sở Đông Lưu, hỏi về chuyện con gái của Triệu Tử Tân. Đối với nhân viên hi sinh vì nhiệm vụ như Triệu Tử Tân, các tập đoàn thường sẽ bồi thường rất hậu hĩnh.
Tư Thân bỏ thêm đường vào sữa đậu nành, rót cho mình một ly. Cậu vào phòng sách, mở máy tính, đăng nhập vào trang web trường học để tra cứu kết quả.
Đại học đăng ký: Đại học Bạch Đế
Học viện đăng ký: Học viện chiều cao - Chuyên ngành tiến hóa sinh vật
Kết quả thi vòng một: 99 (19.8%) Kết quả thi vòng hai: 100 (80%)
Tổng: 99.8
Xếp hạng: 1
Bên dưới có một dòng chữ thông báo màu đỏ: Xin chúc mừng, bạn đã thành công trúng tuyển đại học Bạch Đết Tư Thần chụp màn hình, chia sẻ cho sếp Tống Thanh Ngọc.
Tư Thần: Sếp, lát nữa tôi đến công ty để làm thủ tục. Bây giờ cậu muốn nghỉ việc thì hẳn là cũng không có ai cản cậu.
Phần lớn thời gian, giá trị hợp đồng thường tùy thuộc vào tâm tình của sếp lớn.
Tống Thanh Ngọc: Được. Nghiện công việc luôn online 24/7.
Nhưng sau khi trả lời tin nhắn, Tống Thanh Ngọc có chút mê mang, hắn không biết vì sao mà Tư Thần thi đậu nổi. Vì người bình thường nhìn vào cảm thấy cậu không đậu nổi. Thí sinh thì cùng Tư Thần có Lâm Giai Lệ, Trần Chấp Chu... Nói hoàn toàn nhờ vào may mắn thì Tống Thanh Ngọc càng không tin.
Nếu nói rằng Tống Bạch trợ giúp thì lại càng không thể, trừ khi Tư Thần là con ruột của Tống Bạch.
Tống Thanh Ngọc lại không thể nghĩ đến những chuyện gần đây mình nghe được về Bạch Đế.
Nghe nói Bạch Đế rất cưng chiều người học trò này, vừa có kết quả thi đã dẫn về nhà; bây giờ còn đi theo Tư Thần đến Giang Xuyên. Chỉ có Tư Thần đang ở giữa tâm bão vẫn ngây thơ không biết gì.
Tống Thanh Ngọc vốn cho rằng Tư Thần chỉ là một người khá lớn gan, bây giờ xem lại, hắn vẫn còn quá bảo thủ.
Làm thủ tục nhập học cho học trò của Bạch Đế, quả là một chuyện đáng khen để ghi chú vào sơ yếu lý lịch của mình.
Gen Xà Trượng cũng có thể làm thêm một hợp đồng mới với Tư Thần.
*xx**%
Buổi sáng, Tư Thần đến bộ sản xuất.
Đã lâu không đến đây, ở quầy lễ tân đã có một cyber nữ mô phỏng người sống đến từ Khoa học kỹ thuật Bát Phương. Nghe nói là Tống Thanh Ngọc phải tốn rất nhiều công sức mới mua về được.
Mô phỏng người sống với một gương mặt xinh đẹp không tì vết.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng vẫn cảm thấy có chút vô hồn.
Tư Thần không gặp được Tống Thanh Ngọc, chỉ ký xong hợp đồng mới rồi tìm Tân Tiểu Thảo.
Tân Tiểu Thảo nhìn thấy Tư Thần, hai mắt phát sáng lấp lánh.
Có lẽ do lâu ngày mới gặp, Tân Tiểu Thảo cảm thấy Tư Thần càng ngày càng đẹp.
Lúc trước là một nụ hoa e ấp, rụt rè; bây giờ lại là một thanh bảo kiếm ẩn giấu dưới vỏ, dù mũi kiếm chưa vung ra nhưng vẫn cảm nhận được độ sắc bén. Tân Tiểu Thảo: “Tôi có thấy cậu đăng trên vòng bạn bè rồi, chúc mừng thi đậu nha”
Tư Thần cong miệng cười: “Cảm ơn anh.”
Tân Tiểu Thảo do dự một lát, nói: “Học viện của đại học Bạch Đế xếp hạng cũng ổn, nhưng tổng thể thì chỉ xếp có 201. Cậu học đại học chính quy Đông Lam, tôi sợ khi cậu học cao học ở đây có chút chênh lệch vê mặt tâm lý.'
Tư Thần không giải thích nhiều, chỉ đáp: “Thầy của tôi rất tốt.”
Vừa đẹp lại vừa mạnh, còn là Con của Thần số 13, chỉ là đôi khi khiến cậu hơi khổ tâm.
Nếu không phải hành vi quá mức tùy tâm sở dục, có lẽ sẽ còn khiến cho người khác thích hơn. Tân Tiểu Thảo vỗ vỗ cánh tay Tư Thần, giọng điệu tràn ngập khích lễ: “Cũng đúng, chọn thầy cũng như chọn đối tượng kết hôn vậy, vẫn phải tìm một người luôn đối xử tốt với mình. Đến đó cố gắng học hành, hai năm sau chúng ta tiếp tục làm đồng nghiệp!”
Thế nhưng Tân Tiểu Thảo cũng chỉ nói vậy thôi. Bây giờ hắn vẫn còn là cấp Hai, Tư Thần đã lên cấp Năm, người thường nhìn vào đã thấy tiền đồ của Tư Thần chói lọi như thế nào.
Dù Tư Thần có quay lại làm ở bộ sản xuất thì cũng phải làm quản lý.
Tư Thần làm xong thủ tục xin nghỉ phép. Buổi chiêu đến trụ sở của Khoa học kỹ thuật Bát Phương ở Giang Xuyên.
Tư Thân đã nói với Sở Đông Lưu chuyện của Triệu Tử Tân, trọng điểm là cô bé mắc bệnh nan y. Cậu lo lắng sau khi Triệu Tử Tân mất thì cô bé sẽ không còn ai chăm nom cho cô bé.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu sau khi cậu chết, Tư Uyên chỉ có thể nhặt rác mà ăn, Tư Thần chỉ tưởng tượng cũng đã vô cùng đau lòng.
Sở Đông Lưu tra cứu thông tin nhân viên cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được giám đốc ban quản lý trực tiếp chỉ đạo của nhân viên kia.
Giám đốc đó họ Vương.
Giám đốc nói rằng đã ký duyệt tiên bồi thường cho nhân viên hi sinh vì nhiệm vụ, bên cạnh đó, con gái của Triệu Tử Tân cũng đã tiếp nhận trị liệu ở trụ sở của công ty ở Giang Xuyên, nếu Tư Thân không yên tâm có thể trực tiếp đến thăm hỏi.
Trong các tập đoàn lớn, nhân viên của của Bát Phương ít người bình thường nhất. Vì nếu là người thường làm việc sẽ không đủ chỉ phí để sản xuất, vận hành các sản phẩm của tập đoàn Khoa học kỹ thuật Bát Phương.
Dù là trang bị game thực tế ảo, một bộ phận sinh học mô phỏng hoặc là sản phẩm sản xuất hàng loạt thì người mua và người bán cũng phải có mức thu nhập khoảng 50 triệu mỗi năm.
Trụ sở của Khoa học kỹ thuật Bát Phương luôn kiểm tra nghiêm ngặt nhân viên.
Đây là lần đầu tiên Tư Thần đến đây.
Giám đốc Vương đã được thông báo từ trước, vì vậy vô cùng chăm sóc, thân thiện như một người môi giới bất động sản.
Bà là một người phụ nữ trung niên có vóc người hơi lớn, nhìn qua là một người hòa nhã, dễ gần. “Cậu Tư, ban lãnh đạo có thông báo với tôi dẫn cậu đến gặp Triệu Quả.”
Triệu Quả là con gái của Triệu Tử Tân.
Trụ sở của tập đoàn Khoa học kỹ thuật Bát Phương là một tòa nhà có kiến trúc hình bát giác đều, tám hướng đều được xây dựng từ kim loại.
Giám đốc Vương quét thẻ nhân viên, dẫn Tư Thân đến thẳng phòng bệnh gen.
Nhưng Tư Thần chú ý rằng bên trong Khoa học kỹ thuật Bát Phương có rất nhiều nhân viên cyber mô phỏng người sống.
Những cyber đó có diện mạo xinh đẹp, thanh tú, phần đông làm việc ở đại sảnh, trong khu vực nghỉ ngơi hoặc dịch vụ. Khác với cyber bình thường, những cyber mô phỏng người sống này chẳng khác gì con người, có cơ thể và bộ phận được lắp ráp từ “chất liệu hoạt tính”, có máu và thịt nhưng hành vi vẫn bị khống chế bởi chip.
Bây giờ có không ít người trở thành tiến hóa giả cơ giới hoặc trang bị máy móc trên người nên nhìn quá khó lòng phát hiện điểm khác biệt của những cyber mô phỏng người sống này với người bình thường.
Giám đốc Vương chú ý đến tâm mắt của Tư Thần: “Cậu Tư có vẻ cảm thấy hứng thú với cyber mô phỏng người sống của chúng tôi?”
Tư Thần thu hồi tâm mắt: “Lúc trước chưa từng nhìn thấy bao giờ, tôi có chút tò mò.”
Giám đốc Vương: “Cyber mô phỏng người sống của Khoa học kỹ thuật Bát Phương có loại hình chiến đấu và loại hình gia dụng; cũng có 3 dòng sản phẩm A, B, C. Tôi không phụ trách nên cũng không rõ chỉ tiết, chỉ có thể giới thiệu sơ lược với cậu về các sản phẩm cấp thấp. Cyber mô phỏng người sống loại C€ thường có khoảng 60% cấu tạo máy móc, thời gian chế tạo là 1 tháng, giá bán 180 triệu.”
“Cyber mô phỏng người sống loại B thì cân phải đặt trước, tốn 6 tháng chế tạo, có thể thay đổi vẻ ngoài, giá bán trên thị trường được thống nhất là 898.8 triệu điểm tín dụng. Trang bị có AI với chỉ số thông minh tương đương nhân loại 15 tuổi. Loại hình chiến đấu thường sẽ hạ thấp trí năng, nâng cao thể năng. Cyber mô phỏng người sống thực chất cũng chỉ là cyber, trung thành tuyệt đối với chủ nhân. Bây giờ ở Khu An toàn, nhiều người cũng thích mua vài con như thế này. Hiện nay, cyber mô phỏng người sống loại B rất được ưa chuộng Tư Thần gật gật đầu, không có bày tỏ thêm gì.
Giám đốc Vương thấy Tư Thần không có dự định mua thì nén tiếng thở dài, chôn sự tiếc nuối vào lòng. Có thể đẩy mạnh tiêu thụ một cyber mô phỏng người sống thì tiền hoa hồng nhận được khá nhiều.
Tư Thần gặp Triệu Quả ở tầng 27 trong khu vực trị liệu của Khoa học kỹ thuật Bát Phương.
Cô bé 17 tuổi, nhưng nhìn qua chỉ như 7, 8 tuổi.
Cả người em được ngâm trong dịch dinh dưỡng, một nửa là hình người, một nửa một phần vật chất màu hông phấn trông như rễ cây quấn lên nhau. Trên mắt trái của em có một cành cây đang kết một trái nhỏ.
Triệu Quả quay qua, nhìn thẳng vào Tư Thần.
Bác sĩ thở dài: “Mỗi tháng Triệu Quả cần phải làm như thế này hai lân để khắc chế phần thực vật phát triển, chúng tôi cũng đã suy xét đến chuyện gửi cô bé đến Gen Xà Trượng trị liệu. Nhưng chi phí quá mức đắt đỏ, hơn nữa bên kia cũng không bảo đảm có thể chữa khỏi.” “Tiên bồi thường lần này rất nhiều, thật ra có thể giúp cô bé đến đó một lần.”
“Chúng tôi gọi căn bệnh này là căn bệnh người thực vật.”
Cũng không phải là người thực vật không có ý thức, mà là Triệu Quả bị biến dị từ rễ cây thực vật, em giống với thực vật, chỉ có thể hấp thụ dinh dưỡng dạng lỏng và hơi nước.
“Sau khi xảy ra cao duy xâm lấn, cô bé ốm đau liên miên, chúng tôi cũng đành bất lực.”
Cô bé trong thùng thủy tỉnh có môi trường nuôi cấy bỗng nhiên chồm người lên bám lấy cửa kính.
Bác sĩ giải thích: “Môi trường bên trong ngăn cách âm thanh bên ngoài. Triệu Quả muốn nói chuyện sẽ bám lấy thành kính.” Bác sĩ nhãn một cái nút trên bàn điều khiển, nhập mật mã xác minh thân phận, dung dịch trong thùng thủy tinh liền từ từ hạ xuống đến phần cổ của Triệu Quả.
Chất lỏng giảm bớt cũng không bị đổ đi mà được rút vào một vật chứa khác.
Cô bé há miệng, giọng nói khàn khàn phát ra từ loa: “Bác sĩ ơi, cha con đâu rồi?”
Giọng nói của bác sĩ dịu dàng trấn an: “Cha con đi không gian gấp khúc, chưa về đến.”
Nhưng Triệu Quả đã khóc, cô bé nhăn mặt đầy đau đớn. Cô bé gào khóc tuyệt vọng: “Chú gạt con! Gạt con!”
Trên đường vê nhà, tâm trạng của Tư Thần có chút nghiêm trọng. Trường Sinh Uyên nhận ra cảm xúc suy sụp của Tư Thần, nó vươn một xúc tu nhỏ ôm lấy ngón tay Tư Thần, im lặng an ủi.
Cậu đi thẳng về nhà, mở cửa.
Tống Bạch còn ở đây, ông đang ngôi trên sô pha chơi game.
“Thầy ơi.”
Tống Bạch ngẩng đầu, giọng điệu đầy sự phê bình: “Con còn nhớ về nhà hả. Thầy đói sắp chết rồi.”
Tư Thần bật đèn, dọn dẹp lại ghế, ngồi ở bên cạnh Tống Bạch, hỏi: “Thầy ơi, làm sao để kết thúc cao duy xâm lấn?”
Cậu vô cùng nghiêm túc. Tống Bạch liên trấn định lại: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Tư Thần không trả lời.
Bên tai cậu vẫn còn vang vọng tiếng khóc của Triệu Quả.
Tống Bạch hơi nheo mắt: “Không nói thì thôi. Buổi chiều có hàng chuyển phát nhanh, là thư thông báo trúng tuyển của con.”
Ông lấy túi văn kiện trên bàn đưa cho Tư Thần.
Tư Thần mở ra, nhìn thấy thư từ Phòng Đào tạo của trường Đại học Bạch Đế gửi đến.
Thư trúng tuyển của đại học Bạch Đế không giống bình thường, trông giống một tấm thiệp chúc mừng hơn. Bên trong có tin trúng tuyển, giấy chứng nhận học sinh và một thẻ ngân hàng ở thành Bạch Đế.
Có thêm một danh sách.
Năm nay, học viện Đại học Bạch Đế trúng tuyển hai người, ngoài Tư Thần còn có Tống Tử Ngọc.
Trong 5 thí sinh, bài của Tống Tử Ngọc đứng thứ 3, muốn trúng tuyển hai người thì cũng không phải là cậu. Tống Bạch: “Hề Hòa còn ở trong bụng nó. Để thằng nhỏ ở bên ngoài thây không yên tâm.”
Nhưng đối với người bên ngoài, ai cũng thấy Tống Bạch đang cho người của nhà họ Tống đi cửa sau.
Tư Thần xem thêm một tờ giấy.
Đây là thông tin của cậu. Cậu đọc đến phần giới thiệu giảng viên, ở đó không phải tên của Tống Bạch mà là Tống Trường Minh.
Tống Trường Minh là hiệu trưởng của đại học Bạch Đế. Tư Thần sửng sốt: “Thầy, thầy có tới hai tên ạ?”
Tống Bạch: “Không có.”
“Vậy tại sao giảng viên của em không phải là thây?” Tống Bạch: “Con muốn nghe lời nói thật không?”
Tư Thần chần chờ, chớp mắt một cái.
Cậu sợ lời này không phải là lời nói tốt đẹp gì.
“Thầy chỉ có bằng đại học chính quy. Lúc trước học cao học ở đại học Bắc Thành, liên minh không cho thầy lấy giấy chứng nhận. Sau đó quên đòi.” Tống Bạch dừng một chút: “Nhưng mà con vẫn là học trò của thầy, hiểu không?” 31.08.22 =)))) thây không có bằng thạc sĩ hay tiến sĩ, thây còn thua chồng em
xx**% 128 *kxx**