C129
C129C129
Chương 128: Chương chuyển tiếp
Edit: jena
Tư Thần đứng im nửa phút, tiêu hóa tin tức Tống Bạch không đủ tiêu chuẩn làm giảng viên cho mình.
Cậu muốn nói lại thôi: “Thây à, năm đó nếu thầy cố gắng học hành, cũng không đến mức..."
Nhưng Tư Thần cũng không để ý lắm.
Cậu lao lực để thi lên thạc sĩ, bên ngoài là làm học trò của Bạch Đế, nhưng lý do sâu xa bên trong là muốn tìm cách để sống tiếp với Trường Sinh Uyên.
Bây giờ, mục đích cơ bản đã hoàn thành, những chuyện còn lại chỉ là lợi ích kèm theo. Nhưng mặt già của Tống Bạch có chút không nhịn được.
Năm đó ông cũng học liên tục từ thạc sĩ lên tiến sĩ ở đại học Bắc Thành, học nhanh tốt nghiệp sớm, nhưng cũng lúc đó nhớ lại ký ức của 13, tinh thần liên thác loạn nhiều năm, đương nhiên không thể tốt nghiệp bình thường như người ta.
Với tình huống năm đó thì hỗn loạn hơn bây giờ rất nhiều, cũng không quá coi trọng bằng cấp.
Trong thời đại binh đao khói lửa, hệ thống học viện cũng sẽ sụp đổ, bằng cấp cũng chỉ là một tờ giấy mỏng; đáng tiếc bây giờ nó chỉ đang trên đà sụp đổ, và bằng cấp vẫn còn có giá trị.
Tóm lại, bây giờ Tống Bạch vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp thạc sĩ. Ông quyết định đổi sang đề tài khác: “Còn một tờ nữa đâu.
Tư Thần nhìn thêm một tờ giấy khác ở phía sau, nằm ở cuối cùng, là một tờ giấy hơi dày.
Tờ giấy màu trắng, mặt trên trống không, còn có mùi da thuộc khá quen.
Tư Thần sờ lên thử, ý thức được tờ giấy này vì sao lại quen: “Đây là bài thi ạ?”
Cảm giác sờ lên giống như bài thi mà cậu khi thi lên thạc sĩ, thậm chí bây giờ còn có cả nhiệt độ cơ thể. Tống Bạch gật đầu: “Là da của Tiên Tri. Sau khi tiến vào không gian gấp khúc có thể cung cấp một số thông tin mấu chốt, xem như là quà khen thưởng của thầy dành cho con.” Trong sách tranh minh họa sinh vật chiều cao cũng không có ghi chép về sinh vật Tiên Tri.
Vì Tiên Tri không phải sinh vật chiêu cao, mà là một con người.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng lắm, vì người đã chết từ 150 năm trước.
Tư Thần cất hết đồ, bắt đầu nấu cơm cho Tống Bạch. Cậu mở tủ lạnh, nhìn thấy nguyên vật liệu ứ đầy bên trong, tất cả đều là đồ do Tống Bạch đặt trên mạng. Không có thông tin gì trên hộp bảo quản nhưng nguyên liệu đều rất tươi ngon. Thịt cũng không có mùi máu tươi mà là một mùi hương ngọt ngào thấm tận ruột gan.
Tư Thần hỏi: “Thầy, buổi tối thây muốn ăn thịt bò cà chua và cánh gà chiên được không ạ?” “Được.”
Tư Thần đeo tạp đề, bắt đầu nấu nướng.
Thật ra Tư Thân cũng không quá đói, nhưng bản thân Tống Bạch là một con Trường Sinh Uyên đã có tuổi, rất chú ý đến phương diện ăn uống.
Cậu nghe thấy Tống Bạch hỏi: “Bây giờ có thể nói cho thây biết buổi chiêu đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
Tư Thần vừa cắt cà chua, vừa trả lời: “Em đến trụ sở của Khoa học kỹ thuật Bát Phương.”
Muốn nói chuyện này thì với nói qua chuyện ở không gian gấp khúc trước.
Cậu kể lại chuyện của Triệu Tử Tân và Triệu Quả.
Tống Bạch nhướng mày: “Chỉ vì chuyện này nên chạy tới hỏi thầy làm sao để kết thúc cao duy xâm lấn hả? Sao thây nhớ con đó có tốt bụng như vậy đâu.”
Tư Thần bình tĩnh trả lời: “Thật ra cũng không phải, chỉ là em muốn hỏi một chút. Nếu có thể kết thúc thì quả thật là tốt nhất.”
Nếu không phải trước đó Bạch Đế từng nói đến chuyện này; nếu không phải cậu chơi game của Tâm Hồn đánh ra được cốt truyện HE, với Tư Thần sống chỉ biết có bản thân thì quả thật khó lòng nghĩ được như vậy.
Cậu không có lý tưởng gì cao đẹp, cũng không muốn được người khác tôn vinh ca ngợi. Cậu chỉ tưởng tượng rằng thế giới không có cao duy xâm lấn thì tốt hơn bây giờ.
Mọi người có thể sống đường hoàng và có hy vọng. Tống Bạch: “Kết thúc cao duy xâm lấn thì của có thể đóng cổng giới. Nhưng đó chỉ mới là suy đoán chứ chưa có ai thành công.” Tư Thần sửng sốt: “Cổng giới là gì ạ?”
Tống Bạch đi đến cửa bếp, lấy một mảnh nhỏ từ trong túi ra: “Đây là cổng giới size nhỏ, con có thể nghĩ nó giống cánh cửa thần kỳ của Doraemon, hoặc là chiếc hộp Pandora (1).”
Lúc trước khi bắt đầu cuộc thi, Tư Thần cũng đã thấy ông lấy ra một thứ giống như vậy.
Đó là một khối màu đen nhỏ, mặt cạnh bên lại sắc bén như lưỡi dao.
Tư Thần nín thở, nhỏ giọng dò hỏi: “Em có thể cầm thử được không thầy?”
Tống Bạch khẽ gật đầu.
Cổng giới màu đen rất lạnh. Tư Thần chỉ chạm nhẹ vào, làn da trên đầu ngón tay đã tím đen, Trường Sinh Uyên trong người khẽ xao động. Cậu rụt tay theo phản xạ.
Tống Bạch cất nó đi: “Không gian gấp khúc 5A sẽ tự động sinh ra cổng giới dạng nhỏ, những không gian gấp khúc chưa đến 5A cũng có thể sinh ra những mảnh nhỏ cùng loại."
“Những mảnh nhỏ này có thể giúp chúng ta tự do tiến vào một không-thời gian khác. Hủy diệt nó, không-thời gian tương ứng với nó cũng sẽ hoàn toàn kết thúc. Nghe nói nếu xếp hoàn chỉnh những mảnh ghép này lại có thể tạo thành một cổng giới hoàn chỉnh, đưa chúng ta đến nguồn gốc của cao duy xâm lấn, ở nơi đó có thể kết thúc vĩnh viễn thiên tai.”
Tư Thần nhớ đến con chip mà Đồ Linh đưa cho mình. Cũng là một mảnh nhỏ, màu đen, bên trên có năng lượng dao động đặc thù.
Khi đó Tư Thần không để ý lắm. Bây giờ tưởng tượng lại, đó đúng là một cánh cổng thu nhỏ.
Tư Thần: “Bao nhiêu mảnh nhỏ như thế này mới tạo thành một cánh cổng lớn hả thầy?”
“Mấy năm nay thầy tìm được 9 cái. Sau mỗi lần khống chế những mảnh ghép cổng giới thì tân suất phát sinh cao duy xâm lấn sẽ hạ thấp được một thời gian.” Tống Bạch tự giễu cười cười: “Nhưng những mảnh ghép này lại không có cách nào dính liền với nhau được. Có lẽ truyền thuyết về cổng giới chỉ là một suy đoán thôi. Nhưng có hy vọng nhen nhóm cũng tốt hơn là không có gì. Thây cũng đã hỏi những người đứng đầu của các tập đoàn lớn, bọn họ có tổng cộng 7 cái.”
Không khí liên yên tĩnh lạ thường.
“Thầy ơi” Tư Thần cảm thấy mình nên an ủi Tống Bạch một chút, nhưng cậu lại cảm thấy Tống Bạch hẳn là không cần an ỦI.
Cậu suy nghĩ, hỏi: “Thây có biết quản lý Y của Tâm Hồn không ạ?”
Ở trong không gian gấp khúc lần trước có sự xuất hiện của quản lý Y từ Tâm Hồn, cậu không khỏi lưu tâm một chút.
Chỉ vừa hỏi xong, Tư Thần biết ngay đây là một vấn đề lớn.
Vì Tống Bạch chợt nghiêm túc hơn: “Con gặp nó ở đâu?” Tư Thần: “Ở không gian gấp khúc lần trước, phó bản đó có liên quan đến Tâm Hồn. Con nghe sinh vật chiều cao ở đó nói.” Tống Bạch cẩn thận đánh giá biểu tình của Tư Thần, trên mặt thiếu niên hoàn toàn là sự mờ mịt không rõ. Tống Bạch cảm thấy rằng nếu Tư Thần thật sự đã gặp quản lý Y thì cậu không có khả năng sống sót.
Dù là bản thân ông, khi đối mặt với quản lý Y cũng không nắm chắc phần thắng, trù khi đối phương xuất hiện dưới dạng hình ảnh ảo của ý thức.
Nếu quản lý Y không tính toán giết Tư Thần thì chỉ muốn có một con rối ư?
Tống Bạch chậm rãi nói: “Theo truyền thuyết, có ba nguồn gốc của cao duy xâm lấn. Biển ý thức, Bầu trời luân hồi, Mê cung. Quản lý XYZ là những quản lý của Biển ý thức, dù không thể rời khỏi Biển ý thức nhưng chúng có thể xâm nhập vào linh hồn của sinh mệnh bất kỳ, biến linh hồn thành “con rối” của mình.” Tư Thần thừa nhận, khi nghe đến hai chữ “mê cung”, tim cậu đập chậm nửa nhịp.
Cậu không chắc Tống Bạch có phát hiện ra hay không. Ánh đèn chiếu rọi lên sàn nhà, bóng của Tống Bạch đang đổ xuống, là một con quái vật đang thức tỉnh.
Tư Thần vẫn bình tĩnh, bỏ cà chua cắt xong vào nồi, cho thịt bò vào, bật lửa liu riu hầm lên.
Tống Bạch thu hồi tâm mắt: “Thầy đói bụng, nấu cơm nhanh lên.”
*xx**%
Tống Bạch chỉ ở nhà Tư Thần ngủ hai đêm.
Ngày hôm sau, Tư Thân tỉnh dậy đi ra ngoài, phát hiện Tống Bạch đang đứng trước dương sửa sang lại cà vạt. Hiếm thấy ông mặc một một quần áo tây trang nghiêm chỉnh, mái tóc dài buông xuống, giữa mái tóc đen xen lẫn vài sợi tóc bạc.
“Thầy ra ngoài một chuyến.” Ông không quay đầu: “Thầy dặn Thẩm Nhạn Hành đi đón Tống Tử Ngọc rồi. Mấy ngày nữa sẽ đến đón con. Vừa lúc đến Khu An toàn nên thây muốn gặp bạn cũ ôn chuyện một chút. Sợ vừa ra ngoài bị đánh với bắt cóc tống tiền nên thầy không dẫn con theo.
“Có chuyện gì cứ tìm Thẩm Nhạn Hành. Nó giải quyết không được thì tìm thầy. Con là học trò của thầy, nhớ phải kiêu ngạo lên.”
Tư Thần nhớ đến thông tin mình nghe được trên đài. Phát thanh viên nói rằng đã đến kỳ họp ký kết hiệp ước hỗ trợ giữa liên minh và thành Bạch Đế.
Vị trí của thành Bạch Đế rất đặc biệt, nằm ở trung tâm của lục địa, cũng là Khu An toàn thành lập sớm nhất, là một khu vực giao thông trọng điểm.
Liên minh vẫn muốn lấy lại thành Bạch Đế, đáng tiếc lại đánh không lại Bạch Đế.
Nhưng hiện tại, Tống Bạch đã già rồi.
Dù bề ngoài của ông vẫn còn trẻ.
Tống Bạch cũng không có dự định cho Tư Thần quản lý thành Bạch Để. Nói về trình độ chuyên môn thì Tư Thần còn kém xa so với những người quản lý ông chọn. Huống hồ, nếu ông chết rồi, cũng khó nói thành Bạch Đế còn tồn tại không.
Ông suy nghĩ một chút, lấy lọ bạc hà Uyên trên bàn ném vào lồng ngực Tư Thần.
“Không có việc gì thì cứ ngửi một chút. Đừng có để đàn ông bên ngoài chiếm tiện nghi. Thầy đi đây.” 31.08.22 Chú thích: (1) Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là “hy vọng” để cho loài người để có thể tiếp tục sống.
xx**% 129 *xx**%