C194
C194C194
Chương 193: Hôn lễ
Edit: jena
Để giúp thành Bạch Đế kiếm thêm nhiều tiền, hôn lễ được phát sóng trực tiếp trên toàn cầu.
Dù vẫn chưa đến ngày lành tháng tốt nhưng một ngày bình thường an tĩnh vẫn sẽ gây ra náo nhiệt như thường. Tư Thần nhìn xuống dưới lầu, các phương tiện truyên thông và quần chúng chen chúc nhau đầy trên đường phố, thậm chỉ còn có người nhân lúc này sẵn tiện chụp hình cưới cho bản thân.
Thành Bạch Đế là khu vực trung tâm của liên minh, nếu không phải liên minh quá mức bài ngoại, dùng đủ mọi thủ đoạn để chiến tranh lạnh với khu vực vày thì nói không chừng thành Bạch Đế sẽ còn phát triển hơn cả khu Bắc Thành đang xếp hạng nhất.
Đây là một cơ hội tốt để triển lãm cho người ngoài nhìn thấy thành Bạch Đế. Tin tức về thành Bạch Đế đã tràn ngập khắp các trang web của liên minh trong thời gian ngắn, giống như một tấm gấm vóc bị phủ bụi lâu ngày đã được giặt giũ sạch sẽ, lộ ra màu sắc lộng lẫy của mình.
Năm nay, số lượng trúng tuyển của đại học Bạch Đế cũng không nhiều. Nếu không bị bên ngoài hạn chế thì số liệu này sẽ càng kinh khủng hơn nữa.
Các báo cáo từ tòa thị chính liên tục được gửi đến điện thoại của Tư Thần.
Đó là ý của Tống Bạch.
Tư Thần nhìn các hạng mục doanh thu, cậu cảm thấy nếu điều kiện cho phép, sau khi rời khỏi đây cậu cũng muốn tổ chức một hôn lễ chân chính như thế này. Nhưng nghĩ lại, hiện thực chưa chắc thuận lợi như thế giới trong gương, hơn nữa cậu cũng không có nhiều thời gian rảnh, đành phải khất nợ trước.
Người của nhà họ Quý gửi lễ phục đến, là một bộ tây trang thuần trắng, xúc cảm sờ lên vô cùng đặc biệt, vào ban ngày còn thấy sáng lấp lánh.
Đến bây giờ Tư Thần mới nhận ra đã một tháng cậu chưa từng gặp Quý Sở Nghiêu.
Gần đây, cậu đã sắp xếp lại ký ức của mình, cậu viết lại những gì mình có thể nhớ được vào nhật ký.
Nhưng càng viết, câu văn của Tư Thần càng lúc càng ngắn gọn. Đôi khi, cậu đọc lại trang nhật ký ngày hôm trước, trong đầu lại không hề có ấn tượng gì, giống như đang đọc lại một câu chuyện cũ của người khác vậy. Những ký ức liên quan đến Quý Sở Nghiêu đang biến mất, chúng bị bóp méo bởi một thế lực vô hình.
Mà cậu lại chỉ có thể bất lực không làm được gì.
Tống Bạch nói rằng dựa theo tập tục của thành Bạch Đế, vợ chồng mới cưới không được gặp mặt nhau trước hôn lễ.
Vì vậy, dù Tư Thần đã quay lại, cậu cũng không cần đi gặp Quý Sở Nghiêu.
Một đêm trước hôn lễ, Tư Thần bị mất ngủ, một chuyện vô cùng hiếm thấy.
Dựa theo lưu trình được sắp xếp ngày mai, cậu cần phải ngồi xe hoa, cùng Quý Sở Nghiêu bước lên thảm đỏ, sau đó đứng trước mặt người chứng hôn và toàn thể các vị quan khách, nói “Tôi đồng ý”. Tư Thần nhìn vào trong gương, người bên trong cũng đang nhìn cậu, như đang dò hỏi không tiếng động.
Cậu bỏ con dao vào trong túi áo trong của bộ tây trang. Con dao không dài, không có chuôi, giống như một lưỡi dao trang trí, nhẹ tênh, tinh xảo, hoàn toàn có thể làm kiến huyết phong hầu*. Sau đó cậu thắt nút lại tươm tất. *Một loại cây có độc dùng để tẩm độc lên mũi tên
Người trong gương đột nhiên nói chuyện: “Cậu thật sự đồng ý à?”
“Nếu muốn có một gia đình, sao bạn đời không phải chỉ là một người máy đơn giản?”
“Wì đó là người mà cậu cân nhất, đúng không?”
Tư Thần không trả lời. Vì ký ức bị thiếu hụt, thậm chí cậu cũng không hiểu rõ người trong gương đang hỏi gì. Một lát sau, người trong gương đổi thành Quý Sở Nghiêu.
Vẻ mặt của hắn có chút cô đơn: “Chúng ta đã ở rất gân nhau rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy em cách anh rất xa.” “Anh chưa bao giờ hối hận khi gặp được em, nhưng bây giờ anh cảm thấy mệt mỏi quá.”
Giống như một người bất chấp ôm rịt lấy một cây xương rông không buông, cả người đã chất chồng vết thương vẫn cố gắng gỡ đi những cái gai nhọn hoắc xuống.
Trái tim của Tư Thần run rẩy trong chớp mắt, sau đó cậu phát hiện, bây giờ cậu lại có thêm 1 điểm tham gia phỏng vấn.
Cậu đấm nát tấm gương. Vì dùng quá lực, vách tường sau gương đã xuất hiện vết rạn như mạng nhện. Giọng của Thẩm Nhạn Hành vang lên ngoài cửa: “Tư Thần?! Cậu làm sao vậy?”
Tư Thần im lặng một lúc, biểu tình có chút mỉa mai: “Ra là mình sợ chuyện này.”
Sau đó, cậu nhàn nhạt trả lời: “Tôi không sao. Không cần vào.”
Cả đêm Tư Thần không ngủ nổi. 7 giờ sáng hôm sau đã phải rời giường, ăn cơm xong thì đi xe đến hội trường hôn lễ.
Cậu thất thân nghe nhân viên ở bên cạnh dặn dò những chuyện cân lưu ý.
Vì lo lắng bị ám sát, xe của cậu đều đã được bảo vệ cẩn mật. Xuyên qua lớp kính, cậu có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên ngoài. Tư Thần nhìn những bông hoa hồng và băng rôn, sau đó quay đầu, mở điện thoại chơi xếp hình Tetris.
Vài phút sau, Quý Sở Nghiêu gửi một tin nhắn qua.
Quý Sở Nghiêu: Anh hơi lo lắng.
Tư Thần không trả lời. Nửa tiếng sau, Quý Sở Nghiêu lại gửi một tin nhắn mới.
Quý Sở Nghiêu: Anh cảm thấy trước khi buổi hôn lễ bắt đầu thì vẫn nên báo với em một việc. Anh là Đồ Linh, không phải Quý Sở Nghiêu.
Quý Sở Nghiêu: Nếu em không muốn thì có thể dừng hôn lễ này bất kỳ lúc nào. Bên phía Quý Tư Thành cứ để anh giải thích.
Tư Thần: “... Tấm gương này biết thật nhiều thứ, nhưng cũng không thể không lý giải được vì dù sao cũng là lấy từ ký ức của cậu.
Tư Thần suy nghĩ một chút, gửi ba chữ: Em nguyện ý. Bên kia, Đồ Linh mím chặt môi.
Hắn rất ít khi cười, vì hắn thường xuyên quên bắt chước biểu tình của nhân loại. Khi còn là một cỗ máy, “Bắt chước biểu tình” là một trong những chương trình được cài đặt trong bộ nhớ của hắn, nhưng khi trở thành người, hắn cần phải tự mình vận hành.
Bây giờ, màn hình điện thoại đã tắt, nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, hắn nhìn thấy khóe môi mình đang giương lên.
Ban giám khảo vặn vẹo âm u nhìn hai người nào đó: “Hạnh phúc quá nhỉ, hạnh phúc muốn ói luôn.” “Thật là muốn nhìn thấy cảnh Đồ Linh bị thọc một đao, khi đó vẻ mặt của hắn chắc chắn cực kỳ xuất sắc.” “Đúng vậy, tiếc rằng đây chỉ là Tư Thần ở trong gương, không thể tác động trực tiếp lên Đồ Linh ở bên ngoài.” Hội trường hôn lễ được tổ chức ở vùng ngoại ô của thành Bạch Đế. Đường đi xếp đây xe Ngày thường chỉ có thể nhìn thấy những nhân vật lớn này trên TV, hiện tại, dù không biết trong lòng họ nghĩ gì nhưng trên mặt của ai cũng tràn ngập chúc phúc và chờ mong.
Những người này hầu hết đều do nhà họ Quý mời đến. Chỉ có một số ít khách khứa khác là bạn học cũ và đồng nghiệp cũ của Tư Thần.
Tư Thần thậm chí còn cảm thấy rằng nếu ở đây xảy ra cao duy xâm lấn một cách bất ngờ, hiện trường hôn lễ nằm trong phạm vi của không gian gấp khúc thì lực lượng của liên minh đã bị tê liệt hơn một nửa. Xe di chuyển rất chậm, từ thành Bạch Đế đến hội trường tốn mất 3 tiếng.
Khi đến được hội trường, Tư Thần vừa bước xuống xe, đèn flash xung quanh liên chớp nháy liên tục, khiến cho mắt người đau rát.
Trên mặt Tư Thần lộ ra một nụ cười hoàn mỹ tiêu chuẩn, vẫy vẫy tay với máy quay phim, trong đầu lại lênh đênh như bay lên cõi thần tiên.
Toàn bộ nghi thức hôn lễ không kéo dài quá 40 phút, nhưng Tư Thần lại cảm thấy rất lâu. Đặc biệt là khi nhìn thấy Quý Sở Nghiêu đang đi đến gần mình.
Bên tai Tư Thần vang lên giọng nói của hắn trong băng ghi hình, cậu cố gắng đè nén sự phản cảm trong lòng xuống, chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Giây tiếp theo, bàn tay cậu được siết thật chặt. Trong mắt Tư Thần, một bóng người mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện thật rõ nét.
Đôi mắt của Quý Sở Nghiêu vừa phẫu thuật xong, màu xanh lam trong biếc như hồ nước, mặt hồ lắng đọng đang thu hết hình bóng của cậu vào trong đáy mắt.
Tư Thần im lặng một lát, cảm thấy ban giám khảo ngày càng quỷ kế đa đoan, làm giả người cũng không thể chê vào đâu được.
Hai người nắm tay nhau, bước lên lễ đường.
Máy bay không người lái phun các dải băng và vẽ các bức tranh với nhiêu màu sắc khác nhau trên trời xanh, một điều kỳ lạ và tuyệt đẹp. Lá vàng lấp lánh và những cánh hoa rực rỡ rải rác trên bầu trời.
Mọi người đều vô cùng vui mừng. Tư Thân nhìn một màn này, cảm thấy bản thân cậu là một hình ảnh trắng đen mờ nhạt đi lạc vào. Cậu có cảm giác mình đang bay lên trời cao, nhìn thật kỹ lễ cưới khôi hài hư cấu, dưới lễ phục cậu là một con dao sắc nhọn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tống Bạch khi chứng hôn nói rất nhiều, một ít là lời khách sáo, còn lại là do người khác viết thay.
Tư Thần đứng gần, có thể nhìn thấy rõ cả tờ giấy gian lận được giấu dưới ống tay áo của Tống Bạch.
Nếu không phải để lại danh dự cho thành Bạch Đế, ông cũng chẳng muốn làm chuyện này.
Sau bài diễn thuyết dài dòng, cuối cùng Tư Thần đã nghe thấy vấn đề quan trọng nhất.
“Tư Thần, con có đồng ý ở bên cạnh người đàn ông này, trở thành bạn đời của người ấy hay không?”
Màn hình không ngừng quay những cảnh đặc tả gương mặt của Tư Thần, 360 độ không thiếu một góc nào. Tư Thần hơi nghiêng đầu, gương mặt hơi giãn ra, nhìn về phía Quý Sở Nghiêu, khóe miệng cong lên: “Con đồng ý.” “Vậy thì cậu Quý—”
Đồ Linh ngắt lời, mở tai nghe, nói câu trả lời của mình: “Tôi cũng đồng ý.”
“Tốt lắm, vậy thì mời cả hai cùng trao nhẫn cho nhaul” Nhẫn đương nhiên là do nhà họ Quý chuẩn bị. Sau khi Tư Thần nhận được hộp nhẫn vẫn chưa mở ra xem.
Cậu mở hộp nhãn trước Đồ Linh.
Bên trong là một chiếc nhãn rất quen thuộc.
Kiểu dáng mộc mạc, nhưng chất liệu không tồi, không phải đá quý, mà là một viên đá màu đen tuyền, giống như một cổng giới thu nhỏ. Một ít ký ức ngắn ngủi xuất hiện trong đầu cậu.
Nếu cậu còn ký ức, có lẽ sẽ nhớ rằng đây là nhẫn cưới mà cậu đã tặng cho Quý Sở Nghiêu.
Không phải cùng một mảnh nhỏ cổng giới nhưng sau khi chế tác lại thì kiểu dáng không khác nhau mấy.
Tư Thần suy nghĩ một lát, không tra ra kết quả, bèn đeo chiếc nhãn là nên ngón áp út của Đồ Linh.
Đồ Linh cũng đã mở hộp nhẫn trên tay mình.
Nhẫn cưới có một viên đá có màu sắc giống như đôi mắt của hắn, xung quanh điểm xuyết kim cương, phát ra ánh sáng lấp lánh động lòng người dưới ánh mặt trời. Chiếc nhẫn này được đeo vào ngón áp út của Tư Thần, kích cỡ hoàn toàn vừa vặn. Nghi lễ kết thúc, Tư Thân theo bản năng muốn rút tay mình ra, nhưng giây tiếp theo, người trước mặt đã cúi đầu xuống, hôn thật nhẹ lên ngón áp út của cậu.
Tư Thần vốn nghĩ mình sẽ phản cảm, nhưng không ngờ trái tim của cậu lại hãng một nhịp.
Cậu lại cảm thấy hơi khẩn trương.
Tư Thần nghĩ rằng người trước mặt này có gương mặt giống hệt Quý Sở Nghiêu, đặc biệt là ánh mắt và sự dịu dàng.
Dựa theo lưu trình bình thường vẫn còn nghi thức quỳ lễ và kính rượu cha mẹ, nhưng Tư Thần không có cha mẹ, cũng không thích uống rượu.
Đồ Linh hiển nhiên biết rõ chuyện này.
Cậu quay về hậu trường, lại lên xe, mặt không cảm xúc tháo nhẫn trên tay ra. Tư Thần muốn vứt nó đi ngay, nhưng do dự một lát, bỏ nhẫn vào trong túi.
Cậu ôm tim mình.
Không biết vì sao, tim lại đập rất nhanh.
“Tại sao chứ...” Tư Thần có chút nghi hoặc.
Giống như phản xạ của trái tim xảy ra nhanh hơn não bộ.
Dù ý thức liên tục chống cự nhưng thân thể đã chủ động phản hồi.
Cậu cảm thấy một niêm hạnh phúc kỳ lạ.
Mà ở giữa trái tim đang đập kịch liệt và lớp áo cưới của cậu là một con dao dùng để giết người.
14.09.22 orz chương sau không đến mức buồn nhưng mà mình thấy thương cả hai bạn nhỏ... *xx**% 194 *xx**%