C195
C195C195
Chương 194: [ Số lần sống lại: 8/10 ]
Edit: jena
Tư Thần lại bắt đâu chơi game xếp hình Tetris.
Là một học sinh giỏi toàn diện luôn tranh cử vị trí top1, cậu không cho phép bản thân lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ, chơi game chính là một trong những phương diện đó. Nhưng những trò chơi không ngừng phát triển đã cho thấy rằng chúng có giá trị to lớn đối với xã hội bình thường.
Ví dụ như Tư Thần cảm thấy chơi trò chơi có thể giúp cậu thả lỏng tinh thần, tạm thời quên đi vấn đề mình đang phải đối mặt. Phòng khách rộng mấy trăm mét vuông ở bên ngoài đang tiến hành bữa tiệc tối.
Tư Thần mặc lễ phục khi kết hôn, ngồi trong phòng tân hôn, chờ chú rể của mình.
10 giờ tối, có người gõ cửa phòng.
Giọng nói xa lạ của Đồ Linh truyền đến: “Anh vào được không?”
Tư Thần bỏ máy chơi game xuống: “Anh vào đi.”
Đồ Linh mở cửa, bước qua huyền quan, nhà ăn và phòng khách, nhìn thấy Tư Thần đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh phòng ngủ.
Áo khoác của Tư Thần đã gỡ cởi vài khuy áo. Ánh sáng trong phòng không quá chói, mông lung soi rọi trên làn da thiếu niên như một làn sương. Trao nhẫn xong, cắt bánh kem, Tư Thần chỉ kính vài ly rượu rồi vào trong phòng tân hôn.
Đã qua vài tiếng, tác dụng của cồn đã không còn nhiều. Nhưng toàn thân của Quý Sở Nghiêu vừa bước vào phòng lại nông nặc mùi rượu.
Tư Thần ngửi thử, cậu ngửi thấy mùi mật ong, đào và mùi thảo mộc.
Tiến hóa giả ít khi bị rượu làm choáng đầu, nhưng Đồ Linh uống quá nhiều, còn không phải rượu bình thường. Ý thức của hắn vẫn thanh tỉnh nhưng thân thể lại không thể khống chế nổi, có chút không chịu phối hợp.
Thân thể huyết nhục xuất hiện đủ loại trục trặc.DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Trước mắt Đồ Linh có nhiều bóng người chồng lên nhau, hắn chớp mắt rất nhiều lần mới có thể tập trung tiêu cự vào gương mặt của Tư Thần. Đêm tân hôn đầu tiên thì nên nói gì?
Đồ Linh kiểm tra trong cơ sở dữ liệu của mình, sau đó tìm thấy được tư liệu tham khảo trong một quyển sách cổ.
Tư Thần nhìn Quý Sở Nghiêu đang tiến gân mình, sau đó hắn quỳ một gối xuống trước mặt cậu.
Nếu xét vê nghi thức bình thường thì tư thế quỳ gối này không đạt tiêu chuẩn, nó thân mật hơn so với lòng tôn kính, đầu gối của Đồ Linh còn chưa chạm đất, mà Tư Thần còn đang ngồi trên sô pha.
Tư Thần cảm nhận được hơi thở của Đồ Linh đang bao phủ khắp người cậu.
Đồ Linh nhìn vào đôi mắt của Tư Thần, dò hỏi: “Anh có thể sờ cái đuôi của em không?”
Đôi mắt xanh trong như hồ thu tràn ngập chờ mong. Phần lớn hành tinh Carol đều có khí hậu ẩm ướt, nhiệt độ trung bình quanh năm cao, nhiều diện tích đồng bằng và rừng rậm. Từ xa xưa, người Carol dùng cái đuôi để duy trì cân bằng thân thể, nhảy nhót leo trèo trong rừng, ngoài ra, cái đuôi cũng được dùng để truyền tín hiệu.
Khi người Carol đã xây dựng nền văn minh của riêng mình, đặc biệt sau khi xã hội phát triển, tiến bộ, tác dụng còn lại của cái đuôi là để theo đuổi bạn đời.
Ngoại trừ cha mẹ, đuôi của người Carol chỉ dành cho những người mình tin tưởng, thân cận nhất, hơn cả, khi cái đuôi khi kê cận với người khác cũng là biểu hiện của tình dục.
Nhưng Tư Thần không có quá nhiều hiểu biết về tập tục kết hôn của người Carol. Cậu chỉ cảm thấy yêu cầu của Đồ Linh hơi kỳ lạ. Quý Sở Nghiêu cũng rất thích xoa đuôi của cậu, Tư Thần suy nghĩ một chút, có vẻ cũng không phải không lý giải được. Con người thường tò mò đối với những thứ mình không có được.
Tư Thần rũ mắt, trả lời: “Được.”
Lúc trước, khi Tư Thần thay quân áo đã có suy nghĩ vì sao thiết kế của bộ lễ phục này hơi đặc biệt, tại sao ở phía sau lại có vài nút thắt. Cậu còn nghĩ chắc là biểu hiện tính nghệ thuật gì đó, cũng không để ý nhiều, không ngờ bây giờ lại thấy bản thân quá hời hợt.
Đồ Linh nhanh chóng cởi những nút thắt kia ra, bàn tay trực tiếp luồn vào trong dò xét, nắm lấy gốc đuôi, dịu dàng chuyển động.
Cả người Tư Thần liền cứng lên, giống như cây mắc cỡ đang cụp lại. Cằm của Đồ Linh đặt trên vai thiếu niên, hô hấp khô nóng phả vào gáy cậu, khơi dậy một tâng sóng run rẩy. Tư Thần đã trải qua nhưng vẫn vô cùng nhạy cảm với sự đụng chạm kích thích này, vài giây sau cậu mới phản ứng lại được tư thế này rất dễ để thọc một dao.
Đồ Linh không nhìn thấy động tác của cậu, và những vị trí quan trọng có thể giết chết hắn bằng một con dao duy nhất đã bị lộ ra ngoài mà có một lớp phòng ngự nào.
Tư Thần hơi ngả người ra sô pha, bàn tay bất động thanh sắc lần mò đến con dao giấu dưới kẽ sô pha.
Thời gian để cậu do dự không nhiều, Tư Thần ôm lấy eo của Đồ Linh.
Ánh mắt Tư Thần dừng vào hình bóng của Đồ Linh trên vách tường đối diện, ở đó có treo một bức ảnh chụp. Bọn họ không chụp ảnh cưới, cho nên bức ảnh này là do Đồ Linh dùng một bức ảnh chụp lén từ trong điện thoại ra rửa rồi treo lên.
Trong ảnh chụp, họ đang ngôi trên xe, Tư Thân câm một ly nước ép trái cây trống không, đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Quý Sở Nghiêu ngồi ở bên cạnh cậu, lén lút khẽ “yeah” một tiếng trông rất ngốc.
Quý Sở Nghiêu cười rất tươi.
Tư Thần suy nghĩ một lát, nhớ ra thời gian chụp tấm ảnh đó.
Khi đó cậu được Quý Sở Nghiêu mời tham gia đoàn đội, tiến vào một không gian gấp khúc ở gân khu Đồng Thạch. Quý Sở Nghiêu đã lái xe đến đón cậu. Trên xe không chỉ có bọn họ mà còn có bóng đèn phát sáng Quý Nguyên Cát, có lẽ đang ngồi trên ghế phụ.
Từ trước đến nay Tư Thần chưa từng nhìn thấy tấm ảnh này. Cậu khá phản cảm đối với hôn lễ, tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng hành động lại ngâm kháng cự hết thảy những sắp xếp của đối phương.
Cho tới bây giờ, Tư Thần đột nhiên ý thức được một vấn đề: Trò chơi này căn cứ vào ký ức của cậu để sáng tạo ra, nếu từ trước đến nay cậu chưa từng nhìn thấy tấm ảnh kia thì rốt cuộc, nó từ đâu mà ra?
Khi cậu đang suy nghĩ, “Tư Thần” trên tấm ảnh bất ngờ mở bừng mắt, mỉm cười với cậu.
Trong nháy mắt, Tư Thân nghe thấy những tiếng cười đặc biệt chói tai, giống như những con kên kên đói khát ròng rã suốt mấy ngày đã tìm thấy thức ăn mà mình yêu thích. Khi Tư Thần lấy lại tinh thân, cậu cảm giác được bàn tay mình vô cùng ấm áp, giống như máu tươi không ngừng phun trào ra.
Với trình độ chữa bệnh như hiện tại, dùng vũ khí lạnh để giết chết một ai đó rất khó. Phần lớn các bệnh viện đều có tim mô phỏng được đông lạnh. Thời gian tử vong không vượt quá 30 phút vẫn có thể cứu sống.
Vì vậy, sau khi con dao này đâm vào người sẽ kích phát ra một loại chất độc thần kinh được lấy từ một sinh vật chiều cao, trong vài phút đã có thể phá hủy thân thể nhân loại, không thể cứu chữa được nữa.
Máu tươi nồng đậm xộc vào khoang mũi Tư Thần.
Đồ Linh cúi đầu, nhìn máu sên sệt ướt sũng trên quần áo, không khí im lặng đến quỷ dị.
Tư Thần bắt đầu rơi lệ, khớp hàm cậu run lên, hoảng loạn tìm kiếm điện thoại trên ghế sô pha. Ở đây là vùng ngoại ô, nhưng vẫn có đội ngũ y tế cực kỳ chuyên nghiệp. Có thể cứu được, có thể giúp hắn.
Đồ Linh ngăn động tác của cậu lại, dùng tay ôm lấy vết thương, từ từ nói: “Anh biết ở đây là giả, anh đã ở đây gần một tháng rồi, đã tìm những số liệu để thoát ra ngoài và những mã lệnh để phá giải... Tư Thần, không sao, em chỉ đang loại trừ đáp án sai lầm thôi.”
Giọng nói của hắn tràn ngập trấn an, giống như người bị ám sát là Tư Thân chứ không phải mình.
“Chúng ta có thể thử lại một lần nữa, lần này, để anh giúp em.”
Độc tố lan tràn khiến cho đôi mắt của Đồ Linh bắt đầu tối dần, hắn muốn nói thêm vài câu, nhưng cổ họng quá đau, chỉ có thể phát ra vài âm thanh mơ hồ.
Vì vậy, hắn từ bỏ nói chuyện, dịu dàng cúi đầu, đặt đôi môi đầy máu của mình lên môi Tư Thần. Ban giám khảo trong gương đang cười như điên.
Tiếng cười lạnh lẽo vang vọng từ khắp bốn phương tám hướng như sóng biểu cuồn cuộn tuôn trào, một lần lại một lần kéo con người đi ra biển khơi muôn trùng.
Tư Thần thậm chí còn nhìn thấy +1 không ngừng vang lên, lại còn hiện lên ở vị trí vô cùng kỳ dị.
Tư Thần có được 17 điểm.
Chỉ còn 2 điểm nữa, cậu có thể vượt qua vòng phỏng vấn này.
Tư Thần ôm chặt Đồ Linh, nhưng thân thể trong lòng cậu đã ngừng thở, độc tố nông đậm đã khiến cho làn da của Đồ Linh nổi lên một màu tím xanh.
Tức giận, nôn mửa, hai loại xúc cảm này đã chiếm cứ lấy người Tư Thần, chúng che lấp cả đau thương và tủi nhục. Đương nhiên Tư Thần biết ở đây là giả, nhưng nhận thức của cậu bị quấy nhiễu nghiêm trọng, chỉ với một mục đích là để giày xéo cậu trong nỗi thống khổ cùng cực. Tư Thần trên tấm ảnh chụp hơi chớp mắt, hỏi: “Thích cốt truyện mà tôi sắp xếp không? Cậu có thể làm lại tất cả, nhưng trí nhớ của cậu đã hỗn loạn rồi, cậu còn có thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả à? Cậu còn dám giết cả Quý Sở Nghiêu, vậy cậu có biết ở đâu là hiện thực, ở đâu là hư ảo không?”
“Trò chơi phải chơi như thế này thì mới thú vị. Nếu không thì lần nào cũng là tôi thắng, tôi cũng chẳng thấy vui vẻ. Đương nhiên, cuối cùng chắc chắn tôi vẫn sẽ thắng thôi... Cậu thấy sao, hả?”
Tư Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đối phương.
Sau khi phẫn nộ, đôi mắt phiếm hồng sâu hun hút. “Quản lý?” “Tư Thần” hơi mỉm cười: “Cậu có thể gọi tôi như vậy, nhưng tôi thích người khác gọi mình là Z hơn.”
Sau khi rời khỏi chiêu không gian tâng cao, quản lý XYZ không có một thực thể đúng nghĩa.
Bộ dáng của chúng đều phụ thuộc vào trí tưởng tượng và suy nghĩ của người khác.
Bạn muốn nhìn thấy điều gì, chúng chính là thứ đó. Quản lý Z nói: “Tôi phải đi rồi. Cậu là một món phụ đặc biệt ngon miệng, nhưng bây giờ tôi phải đi ăn bữa chính trước đã. Cậu và người kia cùng nhau tiến vào, vừa lúc có thể nấu một bữa cha con ra trò, tôi thích lắm.”
Nói xong, tấm ảnh lồng kính trên tường liên vỡ vụn trong nháy mắt.
Tấm ảnh bên trong rơi ra ngoài, hình ảnh liên từ từ mờ dần, cuối cùng trở thành một tờ giấy trắng. Trời chưa sáng. Thời điểm thi thể của “Quý Sở Nghiêu” bị phát hiện ít nhất còn khoảng 7, 8 tiếng nữa.
Tư Thần đặt thi thể lên giường, sau đó vào WC, rửa sạch máu trên tay.
Cậu rửa rất lâu, một lần lại một lần, chà rửa đến khi mười ngón tay đỏ rát lên, đến khi trạng thái đã khôi phục bình tĩnh, xem như đã bình thường, cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới tắt vòi nước.
Tư Thần thở nhẹ một tiếng. Gánh nặng tâm lý quá lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể của cậu.
Tư Thần có nghe một câu nói như thế này, nếu một người có thể duy trì sự bình thường là vì người đó được đặt trong một hoàn cảnh bình thường.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa bị hỏng mất có thể hiểu rằng cuộc sống của cậu đã trải qua quá nhiều khổ đau bất hạnh. Cậu sẽ không cảm ơn thống khổ, nhưng quả thật nhờ có thống khổ, cậu đã được tôi luyện trở nên cứng cáp như hiện tại.
Tư Thần rửa sạch con dao.
Cậu mở điện thoại, tìm thấy Tống Bạch: “Thầy, em giết sai người, làm sao đây?”
3 giờ sáng, Tư Thần nghĩ rằng mình sẽ không có được câu trả lời.
Vậy mà Tống Bạch trả lời rất nhanh: “Vậy thì tìm người đúng, giết nó.”
“Thầy tin con. Thây vẫn luôn tin con, từ trước đến nay con chưa từng khiến thầy thất vọng.”
“Đừng sợ hãi."
Nhắn xong những tin này, Tống Bạch phả một luông khói ở trên nóc xe. Chứng rối loạn tâm thần của ông ngày càng nghiêm trọng. Vừa rồi ông nhìn thấy Tư Thần gửi tin nhắn, nhưng trên màn hình chỉ có một người trả lời. Tư Thần nhìn câu trả lời, nhìn một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười nhắm mắt lại. Cậu giơ cao con dao, cắm sâu vào ngực mình. Có chút đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Nếu lần này chết đi, lại tiếp tục thêm một lân nữa. Trước mắt Tư Thần xuất hiện một dòng thông báo màu trắng.
[ Số lần sống lại: 8/10 ] 14.09.22 xvL1Za C} z đc _. FỊ >@)4 P `, AŒ⁄ý /}^s< NÀ) D5 /2<à>
*xx** 105 *xx*x*%