€ 196
€ 196€ 196
Chương 195: [ Số lần sống lại: 3/10 ]
Edit: jena
Ban giám khảo nhìn cảnh tượng trong gương, ai nấy đều trâm mặc không nói nên lời.
“Tàn nhẫn thật đó.” Giám khảo số 7 lẩm bẩm một câu: “Còn dám xuống tay với chính mình nữa.”
Con người có bản năng khát câu sự sống rất mãnh liệt; huống chi đối phương còn đang trong tình trạng không thể phân biệt được hiện thực hay hư ảo.
Một dao đâm xuống như vậy có khả năng không bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa. Nhưng khi Tư Thần hành động, thiếu niên hoàn toàn không có một tia do dự.
Giám khảo số 7 nhìn các vị giám khảo khác: “Tôi cảm thấy chỉ dựa vào một mình tôi khó mà thuần phục được người này. Tôi cân mọi người giúp đỡ.”
Giám khảo số 6 biến sắc: “Nhưng chuyện này không hợp quy tắc!”
Trong trường mẫu giáo, các sinh vật chiều cao đều chịu sự khống chế của quy tắc và trật tự.
Bọn họ là người phỏng vấn nhưng không có nghĩa là có quyền lực muốn làm gì thì làm.
Giám khảo số 7 tức giận nói: “Mấy người đã ra mặt đâu, còn nói quy tắc hay không quy tắc, lúc nấy đại nhân cũng nói muốn ăn thịt cả hai cha con rồi kìa!” Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường được chế biến bằng cách đơn giản nhất, quản lý khi ăn cũng sẽ không đẫm máu tanh hôi như mổ heo, mổ dê.
Nó muốn được ăn thể ý thức và nguồn năng lượng nguyên chất.
Nếu ngay cả chuyện vặt vãnh này cũng cần quản lý Z phải tự mình làm thì chọn những con heo chín làm đồ tể có ích lợi gì nữa?
Đồ tể vô dụng, ở nơi này, chỉ có một kết cục duy nhất. Giám khảo số 6: “Thôi được, chúng ta cùng nhau làm!” Cùng tái tạo lại một thế giới chân thật, một cuộc sống mới ở trong gương.
*xx*+*% Tư Thần mở mắt, lười biếng lăn nửa vòng trên giường như một con mèo nhỏ lười biếng đang phơi nắng.
Cyber quản gia thấy chủ nhân đã tỉnh dậy, hỏi: “Cậu Tư, xin hỏi buổi sáng cậu muốn dùng gì?”
Tư Thần suy nghĩ một lát: “Bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh bao gạch cua.”
“Vâng, phòng bếp đang chuẩn bị cho ngài.” Cyber quản gia cung kính đáp: “Ngài Quý đã rời khỏi nhà hai tiếng trước. Công trình của Trung Tâm Cơ Giới và thành Bạch Đế cùng nhau đầu tư vừa khánh thành, ngài Quý cần phải tham gia nghi thức cắt băng. Ngài ấy có dặn sẽ về sớm để cùng ngài ăn cơm tối."
“Còn 2 tiếng 41 phút nữa, Tư Uyên sẽ tan học; bác sĩ tâm lý mà ngài hẹn trước đều có thể đến bất cứ lúc nào.”
Tư Thần rời giường, nhìn thời gian. 9 giờ 19 phút sáng.
Vì vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc của Tư Thần vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn; cậu chỉ nhớ mình nằm mơ, nhưng không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì.
Tư Thần đứng trước gương, người trong gương vẫn còn trẻ, không có gì khác so với 10 năm trước.
Cậu và Quý Sở Nghiêu đã kết hôn được 10 năm.
10 năm trước, cả hai đã có một đám cưới thế kỷ, khiến cho thành Bạch Đế dần xuất hiện trong tâm hiểu biết của công chúng nhiều hơn. Đến năm thứ ba, liên minh đã mở rộng thông thương với thành Bạch Đế.
Thành Bạch Đế nhanh chóng phát triển như vậy còn có sự giúp đỡ của người Carol. Năm đó, tàu Nữ Oa giáng xuống khu Bắc Thành, khiến cho mấy trăm năm xây dựng Bắc Thành bị hủy diệt. Cũng may lúc đó đã thành công ngắt kết nối cyber Nữ Oa, không khiến cho tai ương kéo dài thêm.
Xuất phát từ nhiều phương diện, tàu Nữ Oa được di dời đến vùng phụ cận của thành Bạch Đế. Người Carol bày tỏ lòng thành đối với thành Bạch Đế vì đã cho họ một vùng đất để sinh sống và vật tư để phát triển, họ đã đồng ý vào đại học Bạch Đế để dạy học.
Dưới sự trợ giúp của các nhà khoa học lỗi lạc, thành Bạch Đế không ngừng phát triển, phạm vi thế lực không ngừng mở rộng, trở thành một lực lượng mà toàn liên minh khó lòng đối đầu.
Bây giờ, thành Bạch Đế ở khu Nam, Khu Bắc Thành ở khu Bắc, trở thành hai Khu An toàn quan trọng nhất của liên minh.
Là học trò duy nhất của Tống Bạch, bạn đời của gia chủ nhà họ Quý; thân phận của Tư Thần đặc biệt cao quý. Tư Thần ngôi ở bàn ăn, suy nghĩ một lát, cắt bánh quẩy thành từng miếng nhỏ rồi bỏ vào sữa đậu nhành. Biểu tình của cậu chuyên chú nghiêm túc, cảm giác như đang suy ngẫm một chuyện rất quan trọng.
“10 năm trước..." Cậu lẩm bẩm: “Mình bị trọng thương trong không gian gấp khúc thị xã Hoa Nguyên.”
Người bị thương không chỉ có cậu, mà còn có Tư Uyên. Vì vậy, Tư Thân gặp phải lựa chọn quan trọng nhất trong đời, đó chính là có muốn cứu Tư Uyên hay không.
Nếu Tư Thần bỏ nó, Tư Uyên sẽ hoàn toàn tử vong, trở thành chất dinh dưỡng cho cơ thể của cậu; nhưng nếu Tư Thần muốn cứu nó, có lẽ là cậu... Cậu sẽ mất đi thân phận tiến hóa giả, các sinh vật chiêu cao lấp đây những huyệt động trong người sẽ cạn kiệt hoàn toàn.
Cậu sẽ từ bỏ tiến hóa, quay về thế giới của người bình thường. Vì thời gian hữu hạn, Tư Thần không thể suy nghĩ lâu, cậu lựa chọn cứu Tư Uyên.
Tư Thần cắn một ngụm bánh quẩy ngâm sữa đậu nành, hỗn hợp chất lỏng ngòn ngọt và tinh bột đây dầu bùng nổ giữa khoang miệng.
Sau đó, Tư Uyên trở thành một người hoàn toàn độc lập. Từ một con Trường Sinh Uyên, Tư Uyên biến mình một con người.
Tư Thần đăng ký ID và hộ khẩu cho nó.
Quan hệ giữa Tư Uyên và Tư Thần là cha con.
Bên ngoài, mọi người đều cho rằng Tư Uyên là con ruột của Tư Thần và Quý Sở Nghiêu, thậm chí có người ở trên mạng còn đặt biệt hiệu cho Tư Uyên là “Hoàng thái tôn *. *# 47J: cháu của vua
Tư Uyên là cháu của vua, nhưng Tư Thần không phải là hoàng tử.
Tư Thần biết rõ Bạch Đế không cần một người bình thường trở thành người thừa kế của mình, người thừa kế mà thầy xem trọng là Tư Uyên.
Không có người nào hỏi cậu có từng hối hận hay không. Nhưng Tư Thần cảm thấy cậu không hối hận.
Quý Sở Nghiêu yêu cậu, Tống Bạch vẫn yêu chiều cậu như cũ, Tư Uyên cũng đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời. Cậu có một cuộc sống mà rất nhiều người mơ ước.
Từ một đứa trẻ nghèo khó, cậu đã trở thành một phiên bản tốt nhất của mình... Đúng không? Ly sữa đậu nành có màu vàng nhạt, sóng sánh trong tay Tư Thần.
Trái tim Tư Thần bỗng nhiên đau thắt lại.
Cyber quản gia bên cạnh vội vàng tiến lên: “Cậu Tư, ngài có khỏe không?”
Cưỡng chế cấp bậc Thang Trời để cứu Tư Uyên, thân thể của Tư Thần đã bị thương rất nặng. Nhiều năm qua vẫn không thể điều trị khỏi, cậu thường xuyên mắc các bệnh lý của người thường, đánh mất năng lực hành động. Tống Bạch và Quý Sở Nghiêu đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng vẫn không thể chữa trị hoàn toàn cho Tư Thần. Uống thuốc giảm đau từ cyber quản gia, Tư Thần khẽ lắc đầu.
“Vậy bác sĩ tâm lý...?” “Cứ đúng giờ rồi gọi đến.” Tư Thần nói.
Không có người nào hỏi Tư Thần có hối hận lựa chọn vào năm đó hay không. Vì mọi việc đã xảy ra, có hối hận cũng không được gì.
Tư Thần cũng cảm thấy cậu sẽ không hối hận, vì Tư Uyên là người thân quan trọng nhất của cậu. Cậu sẵn sàng xả thân mình để cứu sống một mạng của nó. Nhưng cảm xúc sâu trong nội tâm không thể lừa người được.
Tư Thần quả thật đã bệnh trâm cảm suốt 7 năm.
Khi phát bệnh, đầu óc cậu thường trống rỗng một mảng, mơ mơ hồ hồ, khi tỉnh lại thì cả người đầy vết thương. Khúc mắc không thể hóa giải, những người xung quanh chỉ có thể trấn an cậu, chứ không có cách nào để cứu rỗi cậu. 10 giờ, bác sĩ tâm lý đúng giờ đến nơi.
Tư Thần ngôi trong thư phòng, chờ bác sĩ vào.
Trên bàn là cuốn sách mà cậu đã đọc ngày hôm qua, tên là “Thuyết tiến hóa và khắc phục mã gen”. Cậu là chủ biên tập.
Con đường tiến hóa của Tư Thần đã bị phá hủy, nhưng cũng không có nghĩa rằng cậu hoàn toàn từ bỏ học tập và nghiên cứu.
Sau khi chữa khỏi cho Tư Uyên, Tư Thân thi lại vào chuyên ngành gen sinh vật, học tập tri thức từ người Carol, hơn nữa còn thành công đạt được giấy chứng nhận quan trọng, có luận văn tốt nghiệp với điểm xuất sắc.
Cậu hiện là hiệu trưởng danh dự của trường cũ của mình, trường đại học Đông Lam, là viện sĩ danh dự của Học viện Khoa học Sinh học của liên minh, giành được một số giải thưởng khoa học kỹ thuật... Xét trên nhiều khía cạnh, cậu có một cuộc sống rất thành công.
Bác sĩ tâm lý qua bước kiểm tra an ninh, dưới sự giúp đỡ của quản gia, đang ngồi trước mặt Tư Thần: “Xin chào, tôi là bác sĩ Đức Văn, là bác sĩ được đề cử mới..." Gương mặt này rất quen mắt, dù đã nhiều năm chưa gặp, nhưng người này rõ ràng là Bùi Hàm Ngọc.
Tư Thần lại nhìn sang quản gia, biểu tình hơi hoang mang.
“Bác sĩ cuối cùng đã cố gắng suốt hai năm nhưng không đạt được kết quả như ý, không thể giúp ngài mở rộng nội tâm của mình, vì vậy, gia chủ đã nghe theo lời đề nghị của Nữ Oa, đổi một vị bác sĩ mới cho ngài.”
Bùi Hàm Ngọc tùy ý ngồi xuống ghế: “Đúng vậy, là anh. Không tưởng tượng nổi đúng không? Anh đã học 4 năm tâm lý học lâm sàng, tăng giờ học chính quy lên tiến sĩ, đã thi đàng hoàng và có giấy chứng nhận uy tín. Em yên tâm, đừng nghi ngờ năng lực của anh.”
Bùi Hàm Ngọc hơi ngửa đầu: “Bọn họ nói rằng nếu để một người thân thuộc tiếp cận thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, anh muốn giúp em.”
Tư Thần mím môi.
Bùi Hàm Ngọc quan sát vẻ mặt của cậu, hỏi: “Em dùng thuốc chưa? Có mệt không? Anh đi với em đón Tư Uyên nhé?”
Tư Thần chần chờ một lát, trả lời: “Được.”
Cyber quản gia đứng trên tâng 2, nhìn chiếc xe màu đen vàng đang rời đi.
Nó gọi điện cho Quý Sở Nghiêu: “Thưa ngài, cậu Tư không có biểu hiện phản ứng bài xích.” “Nhưng thưa ngài, theo như giám sát của tôi, khi tiếp xúc với Tư Thần, tim của Bùi Hàm Ngọc đập nhanh hơn, thân kinh hoạt động rất nhanh, đều là biểu hiện của tình yêu và sự thể hiện tình cảm mãnh liệt. Tôi nghĩ rằng người này rất nguy hiểm.”
Tay cầm bút của Quý Sở Nghiêu khó tránh khỏi dùng sức một chút, bút máy đâm thủng tờ giấy trắng.
Hắn thả lỏng tay, cuối cùng nói: “Không sao.”
Quý Sở Nghiêu biết Bùi Hàm Ngọc không giống mình. Hắn mạnh mẽ, nội tâm, dù đã kết hôn nhiều năm nhưng luôn chú trọng đến điều tiết tình cảm một cách cân đối; không giống như Bùi Hàm Ngọc, được voi đòi tiên, dễ khiến người khác thấy phản cảm.
Nếu đối phương có thể giúp Tư Thần vui vẻ, hoặc có thể nói là giúp cho tinh thần cậu được bình tĩnh trở lại, Quý Sở Nghiêu cũng sẽ không quá để tâm đến động cơ không thuần khiết của người nọ. Quý Sở Nghiêu thà chấp nhận Tư Thần thích một người khác còn hơn so với việc lại nhìn thấy Tư Thân nằm trong bồn tắm đầy máu.
Quý Sở Nghiêu biết rõ Tư Thần không yêu mình.
Khi Tư Thần kết hôn đã suy nghĩ rất nhiều thứ, và tình yêu là mục tiêu cuối cùng.
Hắn thừa nhận hắn là người thất bại.
Bây giờ Quý Sở Nghiêu không còn khát câu điều gì, chỉ hy vọng Tư Thần có thể sống vui vẻ hơn một chút.
*xx**%
Bùi Hàm Ngọc trò chuyện với Tư Thần suốt đường đi, đề tài là cuộc sống thời đại học, rất an toàn, sẽ không kích thích khiến Tư Thần phát bệnh. Hắn thả Tư Thần trước cổng trường, giọng điệu tùy ý: “Hôm nay tới đây thôi, anh không quấy rầy hai cha con đâu. Anh vừa mới đến thành Bạch Đế, vừa lúc muốn ăn đồ đặc sản ở đây. Xe này cho em mượn, ngày mai anh tới lấy”
Tư Thần: “Em biết rồi.”
Bùi Hàm Ngọc ném chìa khóa cho cậu, trước khi mở cửa lại cất tiếng gọi: “Tư Thần.”
Tư Thần ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không tiếng động dò hỏi.
“Anh vẫn luôn nghĩ, nếu năm đó anh kiên trì một chút thì tốt rồi. Anh muốn dẫn em đến dã khu... Anh không thích bộ dạng hiện tại của em.”
Giọng nói của Bùi Hàm Ngọc chứa đựng sự thống khổ, thậm chí có cả nghẹn ngào. Tư Thần quay đầu, giọng điệu cứng đờ: “Em rất hài lòng với cuộc sống này.”
Nói xong, cậu lặp lại với bản thân: “Em rất hài lòng.”
Ban giám khảo không ngừng sôi nổi: “Đúng thế, phải làm như vậy!”
“Chúng tôi cũng rất hài lòng!”
Giám khảo số 7: “Ha ha. Nhiều năm như thế, tôi đã thấy linh hồn của cậu ta sắp nát rồi. Hơn nữa cậu ta còn mắc bệnh tâm thần... Dù Đồ Linh có tỉnh lại, muốn sửa cốt truyện cũng sẽ bị Tư Thân xem là ảo giác của chính mình thôi.”
“Không uổng công hao phí năng lượng mà chúng ta tích tụ nhiều năm mà. Quản lý muốn moi một ít này cũng không dễ đâu.” Nói xong, ánh mắt nó nhìn xuống hàng chữ nhỏ ở bên trái tấm gương.
[ Số lần sống lại: 3/10 } xx*x*% Trên ID, Tư Uyên hiện tại chỉ có 10 tuổi, nhưng đã là một sinh viên của học viện chiều cao thuộc đại học Bạch Đế. Em không phải nhân loại, bản thể là một con Trường Sinh Uyên thành niên, sau khi trở thành nhân loại, chỉ mất 6 năm đã từ ấu thể phát triển thành người trưởng thành; trí thông minh cũng phát triển nhanh như thân thể. Tư Uyên càng lớn càng giống Tống Bạch, nhưng khí chất lại không giống nhau, một người mang thuộc tính chó, một người lại mang thuộc tính mèo. Hiển nhiên, Tư Uyên là một chú chó nhỏ đây dương quang rạng ngời.
Tư Thần đã gửi tin nhắn cho em, nói rằng cậu đã tới cổng trường. Còn 10 phút nữa mới đến giờ tan học nhưng Tư Uyên đã chạy ra ngoài, kiểm tra ở chốt bảo vệ, băng qua vườn hoa rồi chạy ra cổng trường.
Em nhào vào lòng Tư Thần, vui vẻ cọ tới cọ lui, giọng điệu như làm nũng: “Sao bây giờ mẹ mới đón con ~ˆ Đến bây giờ, Tư Uyên vẫn không thích đi học. Em đi học vì Tư Thần muốn em đi học, tiếp nhận tri thức văn hóa của xã hội.
Một xúc tu quấn lên eo Tư Thần, hơi nâng cậu lên để ước lượng.
Giọng điệu của Tư Uyên không vui cho lắm, còn có chút đau lòng: “Mẹ, lại gây rồi.” Tư Thần bất đắc dĩ: “Gọi cha.”
Cậu đã sửa lại rất nhiều lân, nhưng Tư Uyên vẫn không chịu nghe.
Tư Thần mở cửa xe, mở hình thức điều khiển tự động rồi ngồi vào trong xe.
Tư Uyên bám dinh lấy mẹ, ôm lấy eo cậu, đầu dựa lên đùi Tư Thần, rầm rì gọi: “Cha ơi.”
Em nắm lấy ngón tay Tư Thần, rồi từ từ nắm hết cả bàn tay: “Cha là người quan trọng nhất đối với con, con yêu cha. Con biết cha cũng yêu con..."
Tư Thần cúi đầu nhìn Tư Uyên, lúc này cậu chú ý đến một chuyện.
Dưới lớp áo dài che phủ, chồng chất những vết thương mới và cũ trên cánh tay cậu. Giọng nói của Tư Uyên vô cùng bi thương: “Vì con, xin hãy sống, được không ạ? Cha không muốn nhìn thấy con nữa cũng không sao, con... Con...
Em nghẹn ngào không nói nên lời.
Tư Thần lại như đi vào cõi tiên, thậm chí không nhịn được mà nhíu mày.
Một lúc sau, cậu vỗ vỗ lên tay Tư Uyên: “Đừng nghĩ nhiều, cha cũng yêu con.”
14.09.22
mắ bọn giám khảo chơi ác thế, cái kiểu làm rối loạn nhận thức với ký ức nó kinh khủng vcl luôn í, từ 8/10 mà chơi một vố còn 3/10 ;; A ;
sáng mai mình có lịch học nên chiều mới có chương mới nha *** 196 ***