Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 197 - C197

C197 C197C197

Chương 196: Nhưng trên màn hình, Tư Thân đó lại mỉm cười

Edit: jena

Tư Uyên khóc đứt ruột đứt gan.

Nhưng Tư Thần lại cảm thấy người trước mặt mình thật xa lạ.

Giống như cha mẹ vắng nhà một ngày, chỉ trong một đêm, đứa nhỏ mình chăm bẫm bấy lâu bỗng chốc trưởng thành.

Tư Thần võ lên tay Tư Uyên, gắng sức tránh đi đôi mắt đẫm lệ của nó.

Không thoải mái. Cảm giác không thoải mái này đạt đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy tin tức thông báo trên vòng tay.

“Tháng 7 tổ chức sự kiện diễn tập các học viện quân sự của liên minh, Tư Uyên, sinh viên duy nhất từ học viện chiều cao đại học Bạch Đế, đã đạt được hạng nhất.”

Bên cạnh đó còn có ảnh chụp của Tư Uyên.

Tư Uyên muốn dùng tay che đi màn hình của Tư Thần, nhưng Tư Thần chỉ đè nén thanh âm, nói: “Buông ra.”

Tư Uyên thu tay lại, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, đứng ngồi không yên.

Tư Thần đọc sơ qua, có lẽ nể tình mặt mũi của Quý Sở Nghiêu, thông tin đều là khen ngợi, Tư Uyên còn nhỏ đã đạt cấp Bảy, bạn đồng trang lứa không ai có thể địch lại. Không hổ là người nối nghiệp do Tống Bạch chỉ định. Còn nói Tư Uyên có gia thế hiển hách, tài đức vẹn toàn. Nhưng phóng viên khen ngợi xong cũng không kết thúc, lại nhắc đến Tư Thần, nói rằng khi còn trẻ, Tư Thần cũng là một con hắc mã không ai bì kịp, cũng đã nhận được những sự quan tâm chú ý, đáng tiếc lại sớm kết hôn, chỉ ru rú trong nhà, sau đó vì trọng thương, không thể tiếp tục con đường tiến hóa. Cuối cùng chỉ say mê với học thuật, không có chí tiến thủ, thật sự khiến cho người khác có cảm giác đáng tiếc.

Tư Thần tua lại lời cuối cùng đến ba lần.

Người ngoài không biết cậu vì cứu Tư Uyên nên mới trở thành như thế này. Ở phía dưới còn có một bình luận bổ sung Tư Thần có xuất thân nghèo khó, vô tình được Tống Bạch ưu ái; sau đó dưới sự sắp xếp của Tống Bạch, gả cho Quý Sở Nghiêu, vượt qua số mệnh của mình, có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Bên dưới bình luận được nhiều người khác vào thảo luận. — Nói thật, tôi cảm thấy Tư Uyên càng lớn càng giống Bạch Đế, là sao vậy?

- Cười chết mất, ngài Quý có màu tóc và màu mắt đều một màu đen như thế à?

- Ngài Quý còn có kế hoạch gì nữa không? Lúc trước Quý Tư Thành chưa qua đời, còn có thể giúp đỡ Bạch Đế, bây giờ thì emmm...

- Bây giờ mới biết được, tự mình chống lại số mệnh thật khó quá, kiếm đâu ra thầy và chông để nhờ vả đây?

- Nhưng mà tôi vẫn thấy hâm mộ. Là! Hai! Người! Đại lão! Hàng thật giá thật! Là top1 top2 của liên minh đói

— Chà, xin hỏi, vậy ai là top1?

Đề tài được kéo sang giữa Bạch Đế và Quý Sở Nghiêu, ai có thể đánh thắng ai. Ánh mắt Tư Thần dừng trên màn hình một lúc lâu, ánh sáng không ngừng phản chiếu trên đồng tử.

Tư Uyên nhìn qua nội dung tin tức, có chút hoảng loạn giật lấy điện thoại: “Cha, đừng nhìn nữa.”

Tư Thần tải lại một lân nữa, bài báo đã bị xóa bỏ.

Lúc trước, Tư Thần tự nguyện cứu Tư Uyên.

Cậu không thể hận Trường Sinh Uyên, chỉ cảm thấy một sự đau khổ không nói nên lời, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp nát cả người mình.

Xe vẫn chạy trên đường, Tư Thần nhịn hồi lâu, không thể tiếp tục nữa, rút một bao nilon từ trên xe ra, bắt đầu nôn mửa.

“Ư..”

Mới đầu chỉ là nôn khan, sau đó nôn cả thức ăn. Buổi sáng Tư Thần ăn không nhiều, nôn ra chỉ toàn là dịch ruột, dịch vị ăn mòn trôi qua yết hâu đem đến cảm giác nóng rát đau đớn.

Thân thể của cậu bây giờ quá yếu, dễ tổn thương, giống như một cánh hoa dễ dàng bị dập nát bất cứ lúc nào. Thuốc an thần bác sĩ kê đơn có tác dụng phụ, nôn mửa chỉ là một trong những biểu hiện nhỏ không đáng kể, ít nhất khi cậu nôn, cậu vẫn còn thanh tỉnh.

Tư Uyên đưa cho cậu một chai nước khoáng, gương mặt tràn đầy lo lắng: “Cha ơi, cha không cần để ý đến những chuyện đó đâu.

“Bọn họ không biết gì hết...”

Hốc mắt Tư Thần phiếm hồng vì gắng sức nôn, cậu uống hơn một nửa chai nước mới làm dịu được hương vị ghê tởm trong cổ họng, hỏi: “Mấy năm nay cha tự sát mấy lần rồi?” Cậu không có ký ức gì về việc cậu tự hại bản thân.

Tư Uyên không vui khi nói đến chuyện này, em cúi đầu xuống đùi Tư Thần, giọng nói buồn tủi: “Chúng ta đừng nói đến chuyện này được không? Cha?”

Tư Thần nâng cằm Tư Uyên lên.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Tư Uyên, Tư Thần không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào từ đối phương.

Cậu phun ra một chữ: “Nói.”

Tư Uyên bị cậu siết cằm có chút đau: “5 lần.”

Tư Thần tiếp tục hỏi: “Dùng phương thức gì?”

Nhớ lại những chuyện này khiến cho Tư Uyên cảm thấy vô cùng đau khổ. Tứ chỉ của em tràn ngập kháng cự: “Lần đầu tiên cha lặn xuống nước, khóa van dưỡng khí, chết đuối; lần thứ hai, cha tiêm chất độc thần kinh trong phòng thí nghiệm; lần thứ ba, thắt cổ; lần thứ tư, bắn, bắn súng... Lần cuối, là cắt cổ tay.”

Nói xong lời cuối, giọng của Tư Uyên còn run lên.

Với hiểu biết của Tư Thần về cơ thể nhân loại, cậu cảm thấy mình còn sống được đến bây giờ quả là kỳ tích của y học.

Tư Thần buông lỏng tay, nhìn vết đỏ mình gây ra trên cằm của Tư Uyên.

Ngón tay cậu vuốt ve vệt đỏ, giọng nói dịu dàng lại: “Tiểu Uyên, con tự vê nhà trước, được không? Cha muốn đi gặp thầy.”

Tư Uyên gật gật đầu, muốn nói lại thôi.

Em muốn đi cùng Tư Thần, nhưng lại sợ kích thích Tư Thần. Nhưng Tư Uyên nghĩ lại, trên người Tư Thần có cấy ghép thiết bị cấp cứu nano và hệ thống định vị nguy hiểm, hẳn là sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, vì vậy đành phải cố gắng nín nhịn.

Tư Uyên: “Vậy con vê nhà chờ cha, cha quay về sớm chút.”

Tư Thần đáp “Cha biết rồi”, sau đó kéo cửa xe, đứng bên vỉa hà.

Ở đây cách đại học Bạch Đế không xa, chỉ cách nửa dòng sông, đón xe đi khoảng 15 phút là đến.

Tư Thân đứng bên bờ sống, lắng nghe âm thanh của dòng nước chảy và cỏ cây xung quanh, gió thổi qua mặt, mọi thứ đều vô cùng chân thật.

Cậu tìm được người liên lạc trong danh bạ, gọi cho Tống Bạch: “Thầy, thây còn ở thành Bạch Đế không?” Tống Bạch thường ở hai chỗ. Một là ký túc xá dành cho nhân viên của đại học Bạch Đế, hai là tâng cao nhất của cao ốc Bạch Đế. Chỉ cần không đi công tác thì muốn tìm ông rất dễ.

“Hả? Có, thầy đang ở đây.” Tống Bạch trả lời: “Sao vậy?” Tư Thần nói: “Em muốn gặp thây.”

Tống Bạch báo địa chỉ ký túc xá của mình.

Chỗ ông ở là ký túc xá đối diện với ký túc xá của Tư Thần lúc trước, nằm cạnh một cái hồ.

Đại học Bạch Đế nằm trên một ốc đảo. Tư Thần đi nhờ xe bus trường, nhìn những gương mặt xa lạ với tinh thân phấn chấn trên xe, cảm thấy bản thân thật lạc lõng.

Ký túc xá Tống Bạch ở không mở cửa cho người ngoài. Nó được xây mấy năm gần đây, nằm ở lưng chừng núi, tự Tống Bạch bỏ tiền ra xây. Biệt thự hai tâng có một con suối đâm xuyên qua, vì ít người lui tới, tâng một hâu như không có cửa, tường bao, tâm nhìn rất rộng. Vào mùa hè, nước dâng cao, nghe được âm thanh rì rào xôn xao.

Xe bus trường chỉ dừng ở dưới chân núi.

Sức khỏe của Tư Thần không tốt, đi một nửa đã thở hông hộc, cảm giác như chân như vác theo chì, nâng không nổi.

Cậu nhìn xung quanh, nhặt một cành cây trên mặt đất, cầm trong tay, bắt đầu từ từ đi lên núi.

Tư Thần thường cố chấp trong một số việc.

Sự cố chấp này đã khiến cậu ăn không ít khổ cực, nhưng cậu cũng không thấy có gì không tốt.

Tư Thần vừa đi vừa cẩn thận suy nghĩ lại ký ức của mình. Cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì vê những lần mình tự sát. Hoặc có thể nói rằng cậu đã tuyệt vọng đến mức không màng đến việc sinh mệnh của mình đã chấm dứt hay chưa.

Nếu do bệnh tâm thần thay đổi cậu...

Tư Thần quay đầu, nhìn phía sau lưng mình.

Đường núi khúc khuỷu, không có lan can bảo vệ, từ trên thang té xuống, quả thật người bình thường khó mà sống nổi.

Tư Thần tự hỏi: “Muốn nhảy không?”

Kết thúc cuộc sống vỡ nát bị che lấp bằng niềm hạnh phúc dối lừa này đi.

“... Chậc." Tư Thần nhìn chân núi xa xăm một hồi lâu, sau đó tiếp tục đi.

Cậu quả nhiên không hề muốn chất.

Chết giống với ngủ, có thể trốn tránh được rất nhiều chuyện. Nhưng ngủ thì có thể tỉnh, còn người chết thì không thể sống lại.

Cậu không sợ chết, chỉ không thích nhận thua.

Tư Thần đi gân một tiếng mới đến được trước cửa nhà Tống Bạch.

Tống Bạch đang đứng ở trong sân, xung quanh là cây côi tươi tốt xanh rì. Ông đeo tạp đề, trong tay cầm một quyển thực đơn, trông có vẻ như đang nghiên cứu phải nấu ăn như thế nào.

Rõ ràng là Tống Bạch không biết nấu ăn. Con lợn sữa quay bằng than trước mặt đã cháy đen, khói đen ngùn ngụt bốc lên.

Tư Thần còn nhớ rõ trong khi còn ở trường thi, trong số các thí sinh chỉ có một mình cậu biết nấu ăn. Đương nhiên, cũng chỉ có một mình cậu, chứ không phải là những người thừa kế đã được các gia tộc lớn đào tạo, bồi dưỡng từ nhỏ.

Khi nhìn thấy Tư Thân, Tống Bạch nâng mắt: “Tới rồi hả? Hôm nay tìm thây làm gì?”

Ông chỉ liếc mắt một cái.

Khóe miệng Tư Thần vừa giương lên liên từ từ hạ xuống. Mười năm trôi qua, Tống Bạch gần như không có biến hóa gì, chỉ có mái tóc đen có thêm nhiều sợi bạc trắng. Ông xắn tay áo, đứng trước thùng nướng BBQ, đeo tạp dề, an nhàn ở trong nhà mình. Ông cong miệng cười, một nụ cười có thể nói là vô cùng dịu dàng. Ai ở liên minh này cũng biết rằng Tống Bạch không có con, khi về già nhận một đứa học trò duy nhất, xem nó như con ruột của mình. Sinh nhật năm 24 tuổi của Tư Thần được tổ chức ở thành Bạch Đế được Tống Bạch làm còn long trọng hơn cả hôn lễ của Tư Thần với Quý Sở Nghiêu.

Mọi người đều biết Bạch Đế không thích xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng ông đã phá vỡ định luật này rất nhiều lần vì học trò nhỏ của mình.

Mọi người đều nói rằng Tư Thần có số tốt, hợp mắt Tống Bạch; còn có người son sắt bảo đảm rằng Tư Thần khi lớn lên giống như người tình cũ đã chết của Tống Bạch khi xưa.

Trong mắt họ, cuộc sống của Tư Thần vô cùng hạnh phúc.

Thậm chí, trong tiềm thức của Tư Thần, cậu cũng nghĩ như vậy. Giọng nói của Tư Thần yếu ớt: “Lâu lắm không gặp, có chút nhớ thây."

Đôi mắt của Tống Bạch cong lên: “Thầy cũng vậy.”

Tống Bạch đã trở thành tiến hóa giả cấp Chín, không cần ăn cơm như bình thường. Bây giờ ông nấu cơm cho Tư Thần.

Nhưng cơm này chắc chắn đã quá khét.

Tống Bạch lấy điện thoại ra: “May là lúc nãy thây có đặt đồ ăn. Chờ vài phút nữa là có rồi."

Nói xong, ông tiến lên phía trước, sờ sờ trán Tư Thần, giọng điệu quan tâm: “Sao vậy? Sắc mặt kém quá.” “Đường đi lên đây... Hơi mệt.”

Tống Bạch thở dài: “Con ngồi đi, thầy tìm đường để bổ sung cho con.” Tư Thần cảm thấy quả thật cậu đang choáng váng.

Cậu ngồi trên sô pha, một lát sau, Tống Bạch đi ra từ phòng khách, đưa cho cậu một ly nước đường: “Uống đi, còn ấm”

Tư Thần nhận ly nước.

Ký ức của cậu bị sửa đổi rất nhiều thứ, việc sửa đổi này đã khiến cho bóng dáng của Tống Bạch ngày càng trở nên mơ hồ hơn.

Cậu không uống nước, chỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tống Bạch.

Đôi mắt đỏ như máu của đối phương tràn ngập sự quan tâm, lo lắng.

Hay thật, mắc ói quá. “Thầy.” Giọng nói của Tư Thần khô khốc: “Sao thầy... Không trách mắng em?”

Tống Bạch sửng sốt.

Tư Thần siết chặt ly nước thủy tinh trong tay, gân như không nói nên lời vì cảm thấy kinh tởm: “Bây giờ em chỉ là một đứa phế vật, sao thây không trách mắng em?” Trên mặt Tống Bạch thể hiện rõ sự đau lòng: “Thầy biết con luôn để ý. Nhưng chuyện này con không sai. Con đã làm rất tốt rồi.”

Tư Thần nhẫn nhịn thật lâu mới không đứng dậy hét toáng lên. Cậu muốn đập vỡ ly nước, xé nát, giãm đạp hết tất cả mọi thứ trong tâm mắt.

Nhưng trong thực tế, Tư Thân chỉ cúi đầu thật sâu: “Thây, thầy có thể tránh ra một chút được không, em thở không nổi, muốn ở một mình” Tống Bạch đứng dậy, thần sắc có chút phức tạp: “Được, thây ở bên ngoài chờ con.”

Tư Thần ngồi một mình trong phòng khách, cố gắng nhớ lại những ký ức liên quan đến Tống Bạch.

Ký ức trong vòng 10 năm gân đây thì thật rõ ràng, nhưng chuyện của 10 năm trước lại quá mơ hồ.

Tư Thần mở điện thoại, tìm một trang web.

Cậu tìm thấy một video quay lại gương mặt của mình trong ngày sinh nhật.

Có người hỏi: “Tư Thần, bạn có thích cuộc sống hiện tại không?”

Tư Thần lấy tay che đi gương mặt đang không ngừng vặn vẹo của bản thân.

Sao mà cậu có thể thích một cuộc sống như thế này?! Nhưng trên màn hình, Tư Thần đó lại mỉm cười, trong lòng ôm một quyển sách thật dày: “Có, tôi rất thích.” 15.09.22 =))) lý do mình thích Tư Thân: vì bạn nhỏ rất quý trọng mạng sống của bản thân và cực kỳ cứng đầu không bao giờ chịu thua b†w đặt được bức họa múa rối xương rồi hehe

xx*x*% 197 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment