€ 198
€ 198€ 198
Chương 197: Đồ Linh là ai?
Edit: jena
Video trên điện thoại tự động phát lại.
Sau khi Tư Thần lấy lại bình tĩnh, cậu phát hiện một chỉ tiết mình bỏ quên trong video.
Trong video, ngón tay của cậu gõ trên cuốn sách theo một tiết tấu nhất định.
Tư Thần nhìn nhan đề: “Thuyết tiến hóa và khắc phục mã gen”. Lúc trước cậu đã từng nhìn thấy quyển sách này trong thư phòng, nó được đặt trên bàn gỗ, vô cùng dễ thấy. Tư Thần chà xát mặt mình, tắt video, nói với Tống Bạch: “Thây, em về nhà đây ạ.”
Sau khi nhận thấy có chuyện không thích hợp, Tư Thần cảm thấy tiếng gọi “thầy” thật gian nan.
Tống Bạch bất ngờ: “Không ở lại ăn một bữa với thây à?” Tư Thần lắc đầu: “Dạ không, thầy gọi xe giúp em với.”
Ưu điểm lớn nhất của Tống Bạch chính là nghe lời.
Quả nhiên, sau khi nghe Tư Thần nói vậy thì ông cũng không miễn cưỡng nữa: “Thầy dẫn con về.”
Bây giờ xe công nghệ không người lái đã được lưu hành rộng rãi. Tư Thân định ngồi ở khoang xe sau, không ngờ Tống Bạch cũng lên xe ngồi, vì vậy phải đổi thành ngồi trên ghế phụ. Trong lòng cậu có việc, không cẩn thận nghe Tống Bạch nói gì, cho đến khi về đến trước cửa nhà, cậu quay đầu, phát hiện Tống Bạch đang nhìn mình với đôi mắt vô cùng đau lòng và thương tiếc.
Tư Thần giật mình, gân như bỏ chạy vào trong nhà.
Cậu vào thư phòng, lấy quyển sách giáo trình kia ra.
Bây giờ Tư Thần là một giáo sư đại học. Giáo trình khá cũ, trên trang sách dày đặc các chú thích với nhiều màu bút khác nhau, cũng như các ghi chú thí nghiệm được dán trên các tờ giấy nhớ.
Chữ viết tinh tế, đan xen giữa ngôn ngữ liên minh và ngôn ngữ Carol.
Giữa cuốn sách được kẹp vài tờ thời khóa biểu, nhìn qua có chút cũ kỹ, chương trình học được khoanh tròn bằng bút đỏ. Tư Thần nhìn thời khóa biểu đầy trâm tư.
Cậu nhớ rõ khi đó mình vừa mới nhận chức. Nhưng vì sức khỏe quá kém nên thời gian đi dạy không cố định. Cho nên thời khóa biểu mỗi tuần lại không giống nhau. Hơn nữa, sau khi dạy xong một học kỳ thì cậu ở nhà dưỡng bệnh một năm.
Trái tim Tư Thần đập nhanh hơn.
Ký ức mà cậu có và những ghi chép khác đều muốn chứng tỏ một việc rằng “Cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại”.
Chỉ có Tư Thần hiểu rõ cậu không hề chấp nhận một cuộc sống như thế này.
Những người xung quanh nói rằng vì thần kinh của cậu có vấn đề, khi bệnh tình nghiêm trọng sẽ muốn tự sát. Nhưng cậu không hề muốn chất. Nếu cậu không có vấn đề thì thứ có vấn đề là thế giới này. Thế giới này đang lừa gạt cậu. Vì vậy nội tâm của cậu dưới hoàn cảnh sai lệch đã thúc đẩy cậu đi tìm đáp án theo bản năng.
Thế nên, Tư Thần ở trong quá khứ đã cố tình để lại manh mối, hy vọng chính mình trong tương lai sẽ phát hiện ra. Vì manh mối này chỉ có thể để cho Tư Thần trong tương lai nhìn thấy nên cậu đã đặt ám chỉ vào một bộ phận môi giới có thể truyền bá rộng rãi khắp nơi.
Tư Thần tìm tòi trong ký ức của mình, mở trang web của trường học, đăng nhập vào tài khoản giảng viên.
Cậu không tìm chương trình học ngay mà đọc một số tin tức, dạo qua BBS*, sau đó mới từ từ mở thời khóa biểu ra, lướt qua như một sự tình cờ.
*BBS là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công dựa trên nên web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo. Tư Thần dừng mắt đọc không quá 30 giây.
Không có năm học, khóa dạy của cậu bắt đầu từ tháng 1, kết thúc vào tháng 5, tổng cộng có 34 tiết.
Tiết cuối cùng là ngày 10 tháng 5.
Quyển giáo trình này dày vừa đủ 510 trang.
Tư Thần liền đối ứng ngày tháng và số trang sách lại với nhau.
Cậu cảm thấy cậu không mắc bệnh trâm cảm, mà có triệu chứng hoang tưởng bị hại. Cậu luôn nghi ngờ có người đang theo dõi mình, vì vậy ngay cả khi đang lật sách, cậu cũng rất cẩn thận. Không những lật theo trật tự mà đôi khi còn bị cố tình lật đi lật lại một trang nhiều lân.
Khi Tư Thần học tập luôn nỗ lực hết mình, sau khi đi làm cũng mất ăn mất ngủ vì nghiên cứu khoa học, đây đã là chuyện vô cùng bình thường. Cậu có hành vi thường nhốt mình ở trong thư phòng để đọc sách, không cho bất kỳ ai tiến vào. Ngay cả Tư Uyên xuống lầu tìm cha, sau khi mở cửa thư phòng, nhìn thấy Tư Thần cau mày cũng sẽ chậm rãi đóng cửa, đi ra ngoài. Tư Thần nhìn những dòng ghi chú trên sách, cố gắng vận dụng hết tri thức mình có vê ngôn ngữ Carol, sau đó sắp xếp lại tổ hợp chữ cái, kết nối được một câu hoàn chỉnh.
[ Cậu đang ở trong gương ]
[ Cậu có thể sống lại 10 lần ]
[ Cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình }
[ Đi tìm Đồ Linh ] Tư Thần đóng sách lại. Cậu không biết “chúng” là ai, nhưng nghĩ một cách đơn giản thì đó chính là sinh vật chiêu cao.
Vì theo kịch bản làm một người vợ phế vật, Tư Thần đã tách ra khỏi con đường tiến hóa từ rất lâu, nhưng không đồng nghĩa với việc đầu óc và bản năng của cậu mất đi cảnh giác.
Giám khảo có thể tê mỏi Tư Thần, đồng thời, Tư Thần cũng có thể dùng biểu hiện của chính mình để làm tê mỏi giám khảo.
Tư Thần đã suy đoán ra được một vài thứ.
Ký ức của cậu đang bị “chỉnh sửa”.
Tư Thần dò xét lại ký ức của mình, ngoại trừ những lần tự sát không mấy ấn tượng thì cậu hoàn toàn không tìm ra được một lỗ hổng nào.
Có thể sống lại 10 lần, cậu đã tự sát 5 lần. Tống Bạch, Tư Uyên, Quý Sở Nghiêu. Những người này hẳn là được ban giám khảo chỉnh sửa theo hướng mà Tư Thần thích.
¬ Nếu cậu thích, chúng tôi sẽ cho cậu. Nên đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài nữa.
Mà Tư Thần nhìn qua có vẻ thích thật. Bên cạnh đó, những nhân vật giả tạo này cũng thuận theo, có thể giúp cho cậu hành động được dễ dàng hơn.
Những vị giám khảo kia có thể nhìn thấy ký ức trong quá khứ của Tư Thần, nhưng lại không thể đồng cảm như Tư Thần.
Đối với nhiều người, một người hạnh phúc là khi có gia đình êm ấm hòa thuận, con cái có tiên đồ rộng mở, bạn bè người thân yêu thương, gia tài bạc triệu.
Nhưng ngoài miệng Tư Thần nói “thích”, trên thực tế, cậu lại chỉ thấy buồn nôn. Giống như một người dị ứng xoài bị bắt ăn xoài. Ngoài miệng dù có nói thích như thế nào đi chăng nữa thì cơ thể cũng biểu hiện hiện tượng bài xích, không lừa được al.
Loại tâm lý này không tốt, khiến Tư Thần một lần lại một lân phải tỉnh táo lại, không lung lạc giữa thế giới giả dối này.
Tư Thần tắt màn hình.
Sau khi biết thế giới này là giả, cậu cũng không khổ sở, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm.
Bây giờ, bối rối duy nhất của cậu là làm sao để đánh nát cái gương này, trở về thế giới hiện thực.
Trong quá khứ, cậu để lại cho bản thân một câu nhắc nhở, là đi tìm Đồ Linh.
Biểu tình của Tư Thần mờ mịt hoang mang. Nhưng... Đồ Linh là ai?
“Vậy thì làm sao mới qua cửa được trò chơi này?” Giám khảo số 6 vừa tách hạt dưa vừa hỏi.
Thế giới trong gương là trò chơi do Tâm Hồn sản xuất, có tên là “Cuộc sống trong gương”. Nếu là một trò chơi thì sẽ có cách để qua màn.
Tư Thần đã chết 7 lần ở trong gương, chỉ còn có 3 cơ hội để sống lại.
Sau khi sử dụng hết những cơ hội đó, Tư Thần ở hiện thực sẽ tử vong. Ban giám khảo cũng có thể mượn cơ hội này để lấy thể năng lượng nguyên chất, đi lấy lòng quản lý.
Khác với tấm gương đầu tiên, bây giờ Tư Thần đang bị mắc kẹt trong tấm gương thứ bảy, và những giám khảo ở những tấm gương khác cũng đồng loạt tiến vào.
Thời gian ở trong gương luôn tiến về phía trước.
Sau khi giết Đồ Linh rồi tự sát, Tư Thần đã chết 5 lần. Mỗi một lần tử vong sẽ khiến cho Tư Thần mất đi thêm nhiều ký ức, hơn nữa còn bị suy yếu hơn. Thể ý thức của cậu đã trở thành một tấm kinh pha lê chịu nhiều thương tổn, xuất hiện những vết nứt, chờ ngày hoàn toàn vỡ nát thành từng mảnh.
Lần đầu tiên, Tư Thần chết trong tay Tư Uyên. Trong thế giới mô phỏng, Trường Sinh Uyên bị trọng thương, theo bản năng muốn chiếm đoạt cơ thể mẹ. Khi đó Tư Thần đã chết hai lần, đột nhiên không kịp phòng ngừa nên bị Tư Uyên đánh lén thành công.
Trong ký ức ở thế giới hiện tại, điều này đã được sửa thành “Cậu cứu Tư Uyên nên đã chủ động từ bỏ tiến hóa”. Lần thứ hai, Tư Thần chết trong tay Tống Bạch.
Tư Thần không chỉ tôn kính thầy của mình mà trong lòng luôn tồn tại một sự sợ hãi mơ hồ. Sự sợ hãi này xuất phát từ bản năng áp chế tự nhiên của Trường Sinh Uyên, cũng giống như biểu hiện của Tống Bạch lúc trước.
Tống Bạch từng hút máu cậu, dấu răng vẫn còn lưu lại bên gáy Tư Thần. Tư Thân cũng không muốn chữa trị cho vết thương này, đối với cậu, vết răng đó chính là một lời nhắc nhở âm thầm.
Vì vậy, ở thế giới trong gương, Tống Bạch cắn cổ cậu, hút cạn đến giọt máu cuối cùng của học trò mình.
Sau khi tử vong bốn lần, ký ức của Tư Thần đã trở nên hỗn loạn. Cậu đã mất nhận thức hoàn toàn vê cuộc sống hiện thực, chỉ còn lại cốt truyện do ban giám khảo tiêm nhiễm vào đầu. Cậu cũng mất đi những quyền hạn như thông báo nhắc nhở từ trò chơi và làm spam bình luận của ban giám khảo.
Trong thế giới này, tuy Tư Thần đã kết hôn với Quý Sở Nghiêu, còn có một đứa nhỏ Tư Uyên ở bên cạnh nhưng cậu lại không hề an lòng tin tưởng bất kỳ ai. Những người xung quanh nói cậu mắc bệnh tâm thần phân liệt, dần dà, Tư Thần cũng cảm thấy chính mình có bệnh. Cũng là khi đó, cậu đã dùng một phương thức mịt mờ để lại lời nhắc nhở cho bản thân trong tương lai.
Vì muốn phá gương để thoát ra ngoài, Tư Thần đã thử nghiệm rất nhiều thứ, trong đó có cả ý đồ giết chết Tư Uyên và Quý Sở Nghiêu. Nhưng dù làm như vậy cũng chẳng có gì xảy ra ngoại trừ thể ý thức của cậu bị tổn thương.
Đến bây giờ, Tư Thần đã chết đến lần thứ 7. Đối với cậu, thế giới trong gương chính là thế giới chân thật nhất.
Suốt một quá trình nhiều lần tử vong rồi sống lại, cậu đã tích lũy đủ sự thống khổ vượt mức mà vòng phỏng vấn này cần.
Nhưng ban giám khảo vẫn không muốn thả người ra, tiếp tục nhốt cậu ở lại thế giới trong gương.
Chuyện này không hợp quy tắc. Theo quy tắc, ban giám khảo cũng sẽ bị trừng phạt.
Nhưng nếu không làm quản lý Z hài lòng, chúng cũng sẽ bị quản lý Z ăn thịt, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả sự trừng phạt từ trường mẫu giáo.
Hai hại thì lấy bên nhẹ hơn.
Giám khảo số 7 trả lời: “Ông có thể đừng nói đen đủi như vậy được không. Chẳng phải cậu ta rất thích cuộc sống hiện tại à? Tôi cảm thấy chỉ cần thêm mấy năm nữa, Tư Uyên tốt nghiệp đại học, yêu đương kết hôn nữa là đẹp. Khi đó cuộc sống của cậu ta không còn gì để phàn nàn, sẽ hoàn toàn đắm chìm vào thế giới trong gương. Đến lúc đó, chúng ta có thể báo cáo kết quả công tác với quản lý được rồi."
Giám khảo số 6: “Tôi chỉ hơi tò mò. Không phải cậu cũng bắt Đồ Linh vào trong gương à? Lúc trước Đồ Linh còn xử lý quản lý Y trong trò chơi đó.”
Giám khảo số 7 sửa lại: “Tôi không bắt Đồ Linh vào, chỉ lấy một phần mã lệnh! Nói thẳng ra chỉ có 1% của Đồ Linh mà thôi.”
Nhưng thật ra Đồ Linh sau khi nhận ra vấn đề đã không ngừng nghỉ xâm nhập ngược lại.
Nhưng thế giới trong gương là không gian gấp khúc trong một không gian gấp khúc khác. Đồ Linh không vào trường mẫu giáo được, đương nhiên cũng không thể giáng duy vào thế giới trong gương. Giám khảo số 7 nhổ xác dưa, suy nghĩ một lúc, thấy cũng không có vấn đề gì thì bèn nói: “Muốn qua cửa thì đầu tiên, người chơi phải ý thức được thế giới mình đang sống là giả. Sau đó...”
“Cậu ta muốn giết Đồ Linh.”
Giám khảo số 3: “Lúc trước không phải Tư Thần từng giết Đồ Linh một lần rồi à?”
Sau hôn lễ, Tư Thần giết chồng mình rồi tự sát ngay lập tức đã khiến cho ban giám khảo có ấn tượng rất sâu sắc.
Những vị giám khảo trong gương này lấy khổ đau của nhân loại làm thức ăn. Sau khi Tư Thần biết được cậu đã giết Đồ Linh thật đã cung cấp cho ban giám khảo một lượng năng lượng khổng lồ, ai nấy ăn đến no nê.
Giám khảo số 7 liền tươi cười: “Mỗi lần người chơi chết đi, thế giới trong gương được thiết lập lại. Mà chúng ta là GM* của trò chơi, có thể nhân cơ hội đó sửa chữa lại điều kiện qua cửa. Điều kiện giết chết Đồ Linh là điều kiện mới tôi vừa thêm vào...
*GM: (Game Master) người quản lý trò chơi, phụ trách việc “dò đường” tìm bug và quan sát hành vi của người chơi để đưa ra điều chỉnh sửa đổi thích hợp kịp thời Trong tấm gương thứ nhất, điều kiện qua cửa của Tư Thần là giết chết Tư Bạch Hoa.
Nhưng không biết vì sao sau khi Tư Thần thoát ra ngoài, tấm gương cũng vỡ nát theo. Điều này khiến cho ban giám khảo rất sợ hãi. “Tư Thần lại tử vong thêm một lần, quyền hạn của chúng ta lại càng lớn hơn. Cho nên, tôi cũng đã xóa luôn ký ức về Đồ Linh trong trí nhớ của Tư Thần rồi.”
“Thế giới này được tạo nên từ ký ức của Tư Thần, trừ những ký ức liên quan, Đồ Linh sẽ không tôn tại trong hiện thực, trừ khi Tư Thần có thể tự mình nhớ ra”
Giám khảo số 7 thề son sắt: “Nhưng Tư Thần không thể nhớ ra một người không hề tồn tại! Bây giờ cậu ta đang ở thế giới trong gương, dù có lên mạng tra cứu thì những gì liên quan đến Đồ Linh cũng sẽ bị xóa sạch!” Không nhớ được Đồ Linh thì Đồ Linh cũng không thể xuất hiện.
Dù cho hắn có tồn tại ở thế giới trong gương thật, hắn cũng không thể tiếp cận Tư Thần, chỉ là một luồng không khí vô hồn quanh quẩn mà thôi. “Nếu Tư Thần nhớ ra, tôi lấy đầu tôi ra cho mấy người chặt!" Ban giám khảo vây quanh một chỗ, không khỏi tấm tắc: “Không ngờ còn thể làm như vậy, đúng là Tiểu Thất lợi hại nhất!” Nhưng giây tiếp theo, giám khảo số 7 đang canh giữ tấm gương liền biến sắc: “Ð* má, tại sao cậu ta lại nhớ ra? 15.09.22 troi oi đang type được nửa chương cái lap sập nguồn =))) gõ lại từ đầu
xx**% 198 *xx**%