C199
C199C199
Chương 198: Ánh sáng của hắn vụt ngang qua đêm tối như lửa thiên bùng cháy
Edit: jena
Từ khi nhận được ám chỉ, Tư Thần luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Cậu luôn ngồi ở trong thư phòng cho đến khi nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Có vẻ như động cơ điện đang tắt, Quý Sở Nghiêu đã về. Trong gia đình này, chỉ có hắn thích di chuyển bằng máy bay.
Trí nhớ của Tư Thần rất tốt, trong nháy mắt, cậu nhớ đến bảng quảng cáo lúc trước của Trung Tâm Cơ Giới giới thiệu vê sản phẩm máy bay có ba chỗ ngồi, sau nhiều lần trải qua thay đổi kỹ thuật, bây giờ chỉ tốn có 99,9 triệu đã có thể mua được. Máy bay có hệ thống giám sát bên trong, khi ra vùng dã khu cũng có thể phát hiện ra những khu vực có năng lượng dao động dị thường. Khi Quý Sở Nghiêu mua chiếc máy bay đã tốt ít nhất 100 triệu.
Cậu nhớ lại chuyện từ rất lâu về trước.
Viện phúc lợi xã hội có nghĩa vụ nuôi dưỡng trẻ em đến năm 14 tuổi, trong thế giới của Tư Thần, học phí là một trong những thứ cực kỳ đắt đỏ. Cậu chỉ có thể dựa vào tiền từ thiện và học bổng để trang trải học phí mỗi năm. Ngân hàng cũng không quá nhiệt tình giúp đỡ, cho một học sinh không có tương lai như cậu vay nhiều.
Sau khi đóng học phí xong, Tư Thần cũng khó lòng có một cuộc sống sinh hoạt bình thường. Cậu cao ngạo, không bao giờ để lộ ra sơ hở của bản thân để bị người khác chê cười. Tan học, cậu sẽ ở lại lớp học để tự học, chờ mọi người rời đi hết, cậu sẽ ở trong nhà vệ sinh trường để tắm rửa, gội đầu, giặt quần áo. Cao duy xâm lấn xảy ra kéo theo sự biến đổi khí hậu, mùa hè nóng vẫn có thể chịu được, đáng sợ nhất là mùa đông, nước chảy ra còn có thể kết băng.
Vì ngoại hình xinh đẹp, Tư Thần cũng thường nhận được vài tấm danh thiếp giới thiệu việc làm trong kỳ nghỉ lễ. Có người đe dọa, có người nói năng nhỏ nhẹ; họ đều nói rằng họ có thể cung cấp hỗ trợ tài chính cho cậu, giá cả được niêm yết rõ ràng.
Tư Thần biết thứ đáng giá nhất trên người mình là gương mặt, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể sống thoải mái, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng cậu không muốn, cậu đề cao tôn nghiêm của bản thân hơn. Ngành giải trí ở liên minh không phát đạt, đối với những người nghèo khổ, phương tiện giải trí tốt nhất có thể có được là bảng tin thời sự mỗi ngày.
Tư Thần ăn một phân cơm dinh dưỡng 30 điểm tín dụng ở căn tin trường, nghe tin thời sự, tập đoàn Trung Tâm Cơ Giới đã có đột phá trong kỹ thuật mang tính cách mạng, các bộ phận nhân tạo không còn tốn kém như xưa, một con mắt nhân tạo từ 30 triệu chỉ còn 6 triệu.
Vì vậy Tư Thần đã lấy giấy bút tính toán, với tốc độ kiếm tiên hiện tại của cậu, cậu cần 624 năm để kiếm được 6 triệu điểm tín dụng.
So sánh đi phải so sánh lại, hạnh phúc trong cuộc sống hiện tại không chân thật, nhưng cậu cũng không có tư cách để thể hiện rằng mình không hài lòng.
Thế giới của tiến hóa giả lại cách xa so với người bình thường, và cũng tràn ngập những nguy hiểm không thể xác định được. Tư Thần mở ngăn kéo, lấy một tấm gương.
Người ở trong gương là cậu, những dấu vết khổ sở bần cùng đã được nhung lụa che lấp đi. Tư Thân nhìn con mắt trái của mình, ở đây có một con mắt nhân tạo, đồng tử màu đen, không thể nhìn ra được sự khác biệt gì.
Tư Thần ấn ngón tay vào cũng cảm giác được đau đớn. Thế giới là giả, ký ức không thể tin.
Mọi người đều nói cậu bị bệnh tâm thần.
Lúc này, cậu còn có thể kiên định với suy nghĩ của mình không?
Tư Thần cảm thấy đầu của mình đã nứt ra rồi.
Cậu đẩy cửa thư phòng, chạy chân trần xuống lầu. Quý Sở Nghiêu vừa từ bên ngoài vào, khi nhìn thấy Tư Thần thì nở một nụ cười nhợt nhạt, sau đó hắn nhận ra có chuyện không đúng.
Tư Thần hình như đang phát bệnh.
Quý Sở Nghiêu nhớ rõ giấy chẩn đoán từ bệnh viện. Trâm cảm nặng, tâm thần phân liệt trung bình và rối loạn hoảng sợ. Các biểu hiện lâm sàng đáng ngờ đều đang biểu hiện ra.
Hắn không thấy phiền, chỉ thấy đau lòng.
Tư Thần túm lấy tay Quý Sở Nghiêu, ngẩng đầu nhìn hắn, cả người đổ mồ hôi lạnh. Cậu hé miệng, run rẩy hỏi: “Anh là ai?”
Quý Sở Nghiêu vô cùng hoang mang: “Cái gì?”
Tư Thần cất cao giọng: “Nói cho tôi biết anh là ail” Trông cậu chẳng khác gì một kẻ điên. Cả người lạnh run, biểu tình mất khống chế, không ngừng la hét chói tai.
Tư Uyên nghe thấy, từ trên lâu chạy xuống, tâm mắt nhìn về phía hai người ở trong phòng khách.
Quý Sở Nghiêu vẫn dịu dàng nói: “Anh là chồng của em. Anh là Quý Sở Nghiêu.”
Nói xong, hắn hướng mắt nhìn về phía Tư Uyên cách đó không xa, ý bảo em đi lấy thuốc an thần.
Tư Thần lớn tiếng chất vấn: “Đồ Linh đâu? Đồ Linh đang ở đâu?”
Thế giới này không có một dấu vết gì của Đồ Linh. Tư Thần chỉ có thể khô khốc phát ra hai âm tiết chết chóc. Một liêu thuốc an thần được tiêm vào người Tư Thần. Thuốc theo mạch máu bắt đầu lan truyền ra khắp cơ thể, bắt đầu phát huy tác dụng. Thế giới ở trong mắt Tư Thần trở nên vặn vẹo, xuất hiện từng quầng sáng lớn.
Quý Sở Nghiêu trước mặt cậu hỏi lại: “Đồ Linh gì cơ?” Vẻ mặt của hắn mờ mịt hoang mang.
Nhưng Tư Thần lại nghe thấy một giọng nói khác.
“Cuộc sống của cậu bây giờ không chỉ may mắn mà còn hạnh phúc, thật sự cậu muốn phá vỡ nó à?”
“Thật hay giả có quan trọng đến thế không?”
“Trong thế giới này, cậu có một người chồng luôn yêu thương cậu vô điều kiện, có cả con trai và thây giáo luôn bên cạnh mình, thậm chí còn có thể khống chế được cả cao duy xâm lấn.”
“Không có tai ương, không có nạn đói, những gì cậu muốn đều có hết cả.” Tư Thần xoay đầu.
Cậu nhìn thấy một con chó màu trắng, nó đang phấn khích ngồi trên sô pha như đang xem kịch hay.
Con chó trắng trông như một con người đang khoác lên một lớp da chó, tứ chi kỳ quái, nhỏ dài đến quỷ dị, trên đầu chỉ có một cái miệng dựng thẳng.
Cái miệng đó không ngừng nói: “Hạnh phúc là giả, còn hiện thực luôn luôn đau khổ. Tôi cho cậu được lựa chọn quyền lợi, cậu nên chọn một cuộc sống tốt đẹp hơn chứ."
“Thật rồi giả, quan trọng lắm à? Nếu nơi này là giả thì sau khi rời khỏi đây, cậu nghĩ thế giới tiếp theo có là thật hay không? Hay là trí nhớ của cậu chỉ đang đánh lừa cậu thôi?”
Thuốc an thần khiến cho cả người Tư Thần gần như vô lực, thậm chí còn muốn hôn mê bất tỉnh. Cậu nhìn quanh một vòng, thấy ly thủy tinh trên bàn cơm, cậu đẩy ngã nó xuống đất.
Tư Thần nhặt mảnh vỡ bén nhọn, đâm vào tay mình thật sâu, lộ rõ cả xương trắng.
Đau đớn giúp cậu bảo trì thanh tỉnh. Khi thanh tỉnh thì có thể cảm nhận được đau khổ. Tư Thần liên lục gặm nhấm cơn đau này như đang nhấm nháp một loại trái cây chua xót.
Tư Thần khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng trong lòng lại an bình dị thường.
“Tôi sống được là nhờ có Trường Sinh Uyên.”
“Chỉ số thông minh của Tư Uyên không cao, đến bây giờ vẫn chưa thể nói chuyện rõ ràng.”
“Thầy luôn khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng đôi khi vì có thây nên tôi cũng thấy rất an tâm.” Cậu tháo nhẫn kết hôn luôn đeo trên tay ra: “Tôi nhớ Đồ Linh là ai.”
Tư Thần nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Sắc trời ở bên ngoài bắt đầu biến đổi, Quý Sở Nghiêu và Tư Uyên như bị ấn nút tạm dừng, từ người lập thể biến thành người 2D, sau đó bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh pha lê.
Toàn bộ thế giới đang sụp đổ. Bầu trời rền vang, từng mảng trời xanh vỡ ra, không ngừng rơi xuống mặt đất. Tư Thần nghe thấy tiếng thở dài của con chó trắng: “Ta ghét virus Trojan." (1)
Ban giám khảo trở nên hỗn loạn. Vì họ đột nhiên mất khống chế đối với tấm gương, bây giờ chẳng khác gì đang bị nhốt vào một phòng giam tối đen như mực. Trước mặt họ, hình ảnh giám thị cũng đã biến mất, màn hình rè rè như bị mất đi tín hiệu.
“Sao lại thế này?!” Giám khảo số 2 hô to: “Ông 6, ông 7, hai người nghĩ lại đi? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ð* má, có phải tôi vừa nhìn thấy quản lý không? Đó là quản lý đúng không?”
“Không thể nào, không phải quản lý vừa mới đi ra ngoài sao?”
Vẫn là Tiểu Lục với kiến thức rộng rãi: “Đó là trình tự lưu lại của quản lý.”
Cả người nó phát run lên: “Tôi đã từng nhìn thấy ở trong thế giới của mình... Thế giới của tôi là một trong những thế giới xảy ra cao duy xâm lấn sớm nhất, khi đó có một công ty khoa học kỹ thuật đã phát minh ra một kỹ thuật giao diện não máy tính hoàn toàn mới. “Mấy người biết Metaverse (2) không? Chính là người trong hiện thực tiêu một khoản tiên mua một tài khoản trò chơi, sau đó từ bỏ thân thể ở thế giới hiện thực, trở thành một cư dân ở trong Metaverse. Ở đó cái gì cũng có, vĩnh viễn không thiếu hụt tài nguyên. Mỗi người có thể tự do lựa chọn cuộc sống mà mình muốn thử, rất nhiều người lựa chọn tiến vào Metaverse để hưởng thụ cuộc sống mới. Ai cũng nói rằng khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống, nhưng thế giới hiện thực của chúng tôi lại vì khoa học kỹ thuật mà bị tiêu diệt.”
“Ban đầu, tôi cũng là một thành viên của Metaverse. Nhưng sau đó thấy cuộc sống quá nhàm chán, vì bất lão bất tử cũng là một dạng tra tấn tinh thần, cho nên tôi vẫn luôn tìm cách để rời khỏi Metaverse. Hơn nữa, tôi cũng được rất nhiều người ủng hộ.”
“Nhưng tôi đã thất bại. Khi bị virus giết chết, tôi đã nhìn thấy trình tự đó. Nó chính là quản lý Z, nó nói nó có thể giúp tôi quay vê hiện thực, nhưng thân thể của tôi đã không còn nữa, chỉ có thể lựa chọn một phương thức khác để xuất thiện.”
Giám khảo số 6 như nhớ lại một chuyện cực kỳ khủng bố, không ngừng lẩm bẩm: “Tôi nhớ rõ con chó trắng đó...
Tất cả bọn họ đều đã gặp qua quản lý, hiệu trưởng của trường mẫu giáo này chính là quản lý Z. Nhưng quản lý trong trạng thái chó trắng lại không giống với hiệu trưởng. Hiệu trưởng là thân thể để sống nhờ, còn chó trắng là bản thể.
Ở bên kia, thế giới của Tư Thần chìm trong một màu tối đen, tựa như dưới biển sâu, lại như trong màn đêm. Đêm tối luôn khiến cho con người sợ hãi. Tư Thần vẫn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức của mình, chỉ có một ít kỷ niệm mơ hồ, có cảm giác không khỏe. Những ký ức vụn vặt, rải rác đó không đủ để dẫn đường cho cậu.
Sau đó, trước mặt cậu xuất hiện một quầng sáng màu xanh lục lam.
Ban đầu chỉ là một chấm nhỏ, sau đó từ từ biến lớn lên, mang đến một cảm giác ấm áp, sáng ngời.
Ánh sáng không nói gì, chỉ bay đến bên cạnh Tư Thần, lấp la lấp lánh.
Tư Thần hỏi: “Đồ Linh?”
Ánh sáng liền nhảy nhảy lên.
Hắn chính là “virus Trojan” trong lời của quản lý.
Từ trước đến nay, Đồ Linh chưa bao giờ từ bỏ nỗ lực. Dù Tư Thần không nhìn thấy hắn, hắn vẫn ở trong thế giới của cậu, chỉ là không cùng một chiêu không gian. Tư Thần bỗng cảm thấy an tâm kỳ lạ. Ánh sáng của hắn vụt ngang qua đêm tối như lửa thiên bùng cháy.
Đồ Linh bắt đầu chuyển động, từ từ tiến về phía trước. Tư Thần đi theo, không biết đi được bao lâu, cậu nhìn thấy một cánh cửa.
Đó là một cánh cửa pixel.
Đã quen với cuộc sống hiện thực bình thường, bất chợt nhìn thấy một cánh cửa pixel khiến cậu không thấy quen thuộc được.
Đồ Linh dừng lại trước cánh cửa, ý bảo cậu nên đi vào. Tư Thần do dự một lát, nắm lấy tay nắm cửa, sau đó cậu dùng hết sức lực mới mở cánh cửa ra được.
Trên người cậu bắt đầu xuất hiện những vết nứt như thủy tinh vỡ. Nhưng Tư Thần không quá để ý.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng không quá lớn. Căn phòng có hình dạng vuông vức, cảnh tượng bên trong lại vô cùng quen mắt.
Nếu có thể khôi phục lại ký ức, Tư Thần sẽ phát hiện ra căn phòng này là lớp học mà cậu bước vào phỏng vấn đã được cấu tạo thành pixel.
Trên tường có 7 tấm gương, trong đó có một tấm gương đã vỡ nát.
Trước tấm gương vỡ có một người pixel nho nhỏ đang năm.
Tư Thần mơ hồ tin rằng người pixel đó chính là cậu.
Một bong bóng đối thoại nổi lên trên mặt gương số 7: “Ð* mái Sao cậu ta vào đây được?!" Mặt gương số 6 bên cạnh cũng nổi lên một bong bóng đối thoại như trong truyện tranh: “Không phải, chờ một chút, tôi chưa kể xong chuyện Metaverse mà...”
Tư Thần suy nghĩ một lát, đi sâu vào trong.
Giây tiếp theo, cậu cũng biến thành một người pixel.
Tư Thần quay đầu lại, cánh cửa pixel lại biến thành một cánh cửa 3D.
Mà luồng ánh sáng lục lam sau khi bước vào trong phòng lại biến thành một thanh kiếm pixel.
Thanh kiếm “leng keng” rơi xuống mặt đất.
Đây là Thiên Thanh, Tư Thân đã gặp nó rất nhiều lần. Thanh kiếm thuần đen, bên trên bao phủ một lớp ánh sáng xanh lam vô cùng xinh đẹp. Tư Thần đi đến, nhặt thanh kiếm lên. Trước mặt cậu xuất hiện khung thông báo.
[Nhặt được đạo cụ: Thiên Thanh ]
[ Giới thiệu đạo cụ: “Xin hãy dùng tôi như dùng một món vũ khí” ] Tư Thần siết chặt thanh kiếm trong tay, kiên định đi đến trước những tấm gương. Gương số 6: “Từ từ, tôi cảm thấy chúng ta có thể thương lượng một chút. Ví dụ như việc thông qua vòng phỏng vấn của cậu... Cậu đặt thanh kiếm xuống đã, cứ từ từ thương lượng.” Gương số 7: “Đừng có lại đây!” 15.09.22 Chú thích:
(1) Virus Trojan:Trojan là một loại mã hoặc phân mềm độc hại nhưng được ẩn dưới lớp vỏ của các phân mềm hợp pháp. Một Trojan được thiết kế để làm hỏng, phá hoại, đánh cắp hoặc nói chung gây ra một số hành động gây hại khác trên dữ liệu hoặc mạng của bạn.
Không giống như virus, Trojan không tự sao chép bằng cách lây nhiễm các tệp hoặc máy tính khác. Trojan tồn tại bằng cách không chú ý và có thể ngồi im lặng trong máy tính của bạn, thu thập thông tin hoặc thiết lập các lỗ hổng trong bảo mật của bạn hoặc có thể chiếm lấy máy tính của bạn.
(2) Metaverse (tạm dịch là vũ trụ ảo) là một vũ trụ kỹ thuật số kết hợp các khía cạnh của truyền thông xã hội, trò chơi trực tuyến, thực tế tăng cường (AR), thực tế ảo (VR), Internet và tiền điện tử để cho phép người dùng sử dụng công nghệ thực tế ảo để tương tác. Khi Metaverse phát triển, nó sẽ mở ra không gian trực tuyến tương tác của người dùng đa chiều hơn so với các công nghệ hiện tại. Thay vì chỉ xem nội dung kỹ thuật số, người dùng trong Metaverse sẽ có thể đắm mình trong không gian nơi của thế giới kỹ thuật số ảo.
Nguồn gốc của Metaverse xuất phát từ nhà văn Neil Stephenson. Trong quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng xuất bản năm 1992 Snow Crash, Stephenson đã sử dụng thuật ngữ Metaverse để mô tả thiết bị kế thừa thực tế ảo cho Internet. Trong nội dung tiểu thuyết có mô tả thuật ngữ như một thế giới khác mà có thể viết lại hệ thống giá trị, chuẩn mực xã hội và không còn sự cứng nhắc về kinh tế và văn hóa.
Một số đặc điểm của Metaverse:
Inmersion: Là độ chân thực của Metaverse được bao nhiêu % so với trải nghiệm thực tế. Openness: Tính mở - Metaverse cho phép người dùng kết nối hoặc ngắt kết nối bất kỳ lúc nào. Sustainability:Khả năng duy trì và liên tục về dịch vụ hay hệ sinh thái. Economic System: Hệ thống kinh tế song song với ngoài thực tế. Người dùng có thể di chuyển tài sản giữa thế giới ảo Metaverse và thế giới thực. Ngoài ra còn có khả năng tích lũy, gia tăng tài sản cho mình.
xx*x*% 199 *xx*x*%