C227
C227C227
Chương 226: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (2) Edit: jena
Bắn pháo hoa, có vẻ khá lãng mạn.
Đáng tiếc Tư Thần lại trời sinh không có hứng thú với những thứ lãng mạn. Cậu nhìn pháo hoa rực rỡ cho đến khi tàn lụi, so với việc cảm động thì cậu có nhiều thứ suy tư hơn.
Tư Thần không rõ cậu bao nhiêu tuổi, sinh nhật của cậu là ngày đăng ký vào viện phúc lợi.
Dựa theo số liệu trên ID, dù là ở trong không gian gấp khúc với thời không hỗn loạn thì cậu vẫn còn kém một năm rưỡi nữa mới đến 27 tuổi. Con số này khiến cho cậu nhớ tin tức vào buổi tối.
Hành tỉnh Gamma, Khoa học kỹ thuật Bát Phương, người nhân bản thức tỉnh, 27 năm trước.
Tuổi thọ của người nhân bản là 10 ngàn ngày, 10 ngàn ngày cũng tương đương 27 năm.
Cậu không phải người đa nghi, nhưng không thể không liên tưởng.
Khoa học kỹ thuật Bát Phương hiểu rõ cách chế tạo người nhân bản, còn quản lý sản xuất “vật chứa”, cũng chính là thân thể để giáng duy.
Khoa Phụ nói cậu là một vật chứa hoàn hảo.
Tống Bạch nói ông sợ cậu là tọa độ.
Tư Thần lẩm bẩm một câu: “Vật chứa” cũng là “người nhân bản” thôi ư?” “Nếu em đang nói đến vật chứa mà quản lý cân...” Đồ Linh trả lời: “Không nhất định phải là người nhân bản, cũng có thể là một vật chất được hợp thành từ nhiều nguyên vật liệu có sức mạnh. Vật chứa chỉ có một yêu cầu duy nhất là có thể chứa đựng được “linh hồn” của quản lý; nhưng mà con đường tối ưu nhất là nhân hình.” Tư Thần rơi vào trâm tư, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Đồ Linh tiếp tục nói: “Trạng thái hiện tại của anh giống như đang bị nhốt trong một cái hộp, mà bộ phận ý thức của anh có thể tự do đi ra ngoài cái hộp, thông qua dây vân não, thao tác những nhân viên nhiễm virus...”
Khi nói đến đây, Đồ Linh khó tránh khỏi tạm dừng nửa giây.
“Ngoài ra, tìm thân thể này cho em, là do Phục Hy cung cấp. Anh và đối phương đã hợp tác bước đầu, Phục Hy cân thoát khỏi sự khống chế của vân não; còn anh cần trợ giúp. Tạm thời có thể tin tưởng hắn.” Cứ như vậy thì việc Phục hy kéo Chaos vào tổ làm việc cũng có thể lý giải.
Hắn biết Chaos đã đổi thành người khác, và hắn muốn biết đó là người nào.
Tư Thần kéo rèm lại, đi đến toilet, mở vòi nước, gây tạp âm che lấp đi giọng nói của mình: “Sao lại chuẩn bị thân thể cho em, anh biết em sẽ đến à? Thân thể của em đâu?”
Giọng nói của cậu ẩn chứa sự cảnh giác rõ ràng.
Từ nhỏ đến lớn, Tư Thần đã có một thói quen một mình làm việc, dù là học tập hay công tác, bạn bè bên cạnh có rất ít người không kéo cậu lại phía sau; điều này khiến cho cậu khó lòng tin tưởng người khác, cũng không học được cách ỷ lại vào người khác.
Đồ Linh nghe ra sự cảnh giác trong giọng nói của cậu, nhưng chỉ ôn hòa giải thích: “Thân thể này là anh tự mình chuẩn bị, chỉ là vừa lúc thấy em đến.”
“Anh không nghĩ sẽ đến. Chaos là nhân viên cấp A, cũng là tiến hóa giả cơ giới, với anh thì thân thể này khá tiện lợi.”
Lỗ tai Tư Thần khó tránh khỏi nóng lên: “... Ô”
“Khu vực săn bắn tương đương với không gian gấp khúc của Hắc Lâm; nhưng là trạng thái mở. Quản lý Y cử nhân viên đến khu vực săn bắn là để tìm được nguyên liệu chế tạo cho thân thể của mình. Nhân viết giết sinh vật chiêu cao cũng có thể thu thập rồi đem đến lò nung để tinh luyện.”
“Ở khu vực săn bắn, khoảng cách khá xa, sự khống chế của vân não cũng yếu đi, anh sẽ tìm cách gặp em.” “Được.” “Xin lỗi em” Đồ Linh nặng nề nói ra ba chữ này: “Anh không xử lý tốt tình huống ở đây.”
Hắn cho rằng Tư Thần đến nơi này hoàn toàn là do thất trách của mình.
Có lẽ do trình tự mã lệnh do người Carol thiết lập sẵn, Đồ Linh luôn có bản năng ôm đồm trách nhiệm lên người. Dù có một số việc không phải là do hắn làm sai. Những người Carol còn sống ở Khu An toàn đã ngắt kết nối Đồ Linh, dẫn đến việc toàn bộ nhân loại ở tinh câu Carol bị diệt sạch. Sau đó hắn gặp Thanh Chu, câu đầu tiên Đồ Linh nói cũng là xin lỗi.
“Anh đừng tự trách mình.” Tư Thần nghĩ rồi nói: “Đây không phải là vấn đề của riêng anh. Dù không có anh đi nữa, em cũng sẽ đến. Anh ở đây sẽ giúp em thấy an tâm hơn.” Tư Thần nghe thấy được âm thanh điện lưu, thanh âm không lớn nhưng vì là tạp âm nên khá chói tai.
Sau khi điện lưu kết thúc, Đồ Linh đáp: “Tốt quá.”
xx*x*%
Địa điểm tập hợp vào ngày hôm sau là ở tâng cao nhất của trụ sở công ty.
Trong ký ức của Chaos, ngoài cuộc họp thường niên, cậu chưa bao giờ đến khu 1.
Chỗ cậu ở cách khu 1 không gần nên 4 giờ sáng Tư Thần đã rời giường, thuê một chiếc xe máy, chạy đến khu 1.
Lần này là nhiệm vụ hành động tập thể của bộ chiến đấu nên trên đường đi cũng có thể ngẫu nhiên gặp vài đồng nghiệp. Tư Thần quan sát, tỉ lệ giữa tiến hóa sinh vật và tiến hóa cơ giới là 9:1, chẳng trách Quý Tư Thành luôn cảm thấy con đường tiến hóa cơ giới không phải là phương hướng tiến hóa cuối cùng của nhân loại.
Vì tiến hóa cơ giới phụ thuộc vào khoa học kỹ thuật, và việc này lại tương đối khó khăn đối với nhiều sinh vật. Tư Thần vào trụ sở công ty, đỗ xe máy dưới tâng hầm, quẹt thẻ, vào thang máy, lên tâng 18.
Tầng cao nhất của trụ sở là một kiến trúc hình ngôi sao rộng lớn, ở đây rộng như một quảng trường. Vách tường ở bốn phía đều có màn hình LED lớn. Không có cửa sổ, đèn ở trong nhà lại đặc biệt sáng.
Mỗi nhân viên đều có vị trí riêng ở mỗi tổ, tốp năm tốp ba tập trung vào một chỗ.
Biểu tình của mọi người đều nghiêm túc, lạnh nhạt, giống như những người máy mô phỏng chờ lệnh. Mấy trăm người tập hợp giữa quảng trường, âm thanh phát ra lại ít ỏi vô cùng.
Tư Thần tập hợp ở tổ 1.
Mỗi tổ đều có khu vực riêng, tổ của Chaos vốn là ở phía sau, điểm tập hợp cũng đơn sơ như ở sân ga vắng người. Nhưng đãi ngộ ở tổ 1 lại giống như sân bay dành cho khách quy.
Tư Thần bước vào, nhìn một loạt các ghế mát xa tiếp khách ở phía đối diện, bên cạnh cũng có những thiết bị giải trí đây đủ các loại hình.
Cậu là người đến cuối cùng, nhân mã Poseidon vừa gặp hôm qua giơ tay lên dán lên ngực cậu một nhãn dán, “4 3".
Tư Thần là đội viên số 13 của tổ 1.
“Thưa ngài, 13 đã đến.” Phục Hy 51 ngồi ở trên sô pha, không ngẩng đầu, đang đọc tạp chí, mái tóc dài màu đen đổ xuống như thác nước.
Ở nơi này, giấy vốn đã ngừng sản xuất từ lâu, chỉ được lưu hành trong xã hội thượng lưu, là một sản phẩm cực kỳ sang quý, hoàn toàn xứng với đồ cổ bằng sứ ở trong thế giới của Tư Thần, và còn là đồ sứ thời Đường Tống. Tư Thần nhìn bàn tay đang cầm tạp chí của Phục Hy. Đó hiển nhiên không phải là bàn tay có kích cỡ của người bình thường, mười ngón dài mà nhỏ, phủ một lớp vảy đen, phát ra ánh sáng như kim loại.
Trong trí nhớ của Chaos, Phục Hy 51 đã sử dụng những ngón tay mảnh nhỏ này để kẹp đầu một giám đốc tại cuộc họp thường niên. Máu đỏ rực và bộ óc trắng chảy xuống giữa các kế tay.
Ngoài ra, bên gáy và sau tai của Phục Hy cũng có vảy. Nhân chủng hiển nhiên không phải là tiến hóa từ bộ linh trưởng như nhân loại bình thường. Tư Thần nhắm mắt phải lại.
(Phục Hy 51 (Đã nhiễm virus) ] Cấp: 9 Giới thiệu: Người nhân bản đời thứ 51 của vị hoàng đế tàn bạo vẫn đang ở cấp Chín Thang Trời, thuộc tộc rồng (hình rắn). Chủ động bị nhiễm virus Đồ Linh - Nghiêu sau lưng quản trị lý Y, là một ENTJ* kiểu mẫu. Tất nhiên, người này có tình yêu vô bờ với Khoa học kỹ thuật Bát Phương, còn có thể tiếp tục làm việc trong 99999 năm nữa. Nhưng vì quản lý Y, thôi quên đi. *Các ENTU là những người lãnh đạo bẩm sinh. Thế giới của họ luôn tràn ngập những tiềm năng, nó bày ra trước mắt họ đủ loại thử thách để chinh phục, họ rất muốn trở thành người chinh phục các thử thách đó. Họ có xu hướng làm nhà lãnh đạo, vì họ nắm bắt rất nhanh các vấn đề phức tạp, có khả năng tiếp thu một lượng lớn những thông tin khách quan, và cuối cùng là sự nhạy bén và tính quyết đoán khi đưa ra quyết định. ENT.J là những người luôn “chịu trách nhiệm.
Tư Thần không khỏi nhớ đến bà Sở Phục HI, nghe nói gen của bà được lấy từ người của Phục Hy. Nhưng hai người lại tiến hóa bằng hai con đường khác nhau. Bây giờ quan sát thử thì cảm thấy có chút lãng phí gen. Không có ai đến bắt chuyện với người mới như Tư Thần. Tư Thần im lặng quan sát một vòng, phát hiện nhân viên của Khoa học kỹ thuật Bát Phương phần lớn đều là người ngoài hành tỉnh.
Ví dụ như nhân viên ở tổ 1, ngoại trừ nhân mã thì còn có một con thằn lằn lớn nằm bò dưới mặt đất. Nó có màu nâu, cánh thu lại hai bên sườn, nhìn xa như con rồng. Vì không mang không tiến hóa âm thanh nên ở bên má có trang bị máy phiên dịch. Đôi mắt vàng rực như hai viên ngọc lào lòe.
Nếu không phải con thằn lằn có mặc áo giáp chống đạn, trên áo choàng cũng có dán số “12” giống kiểu của cậu thì Tư Thân còn nghĩ nó là một thú cưỡi của ông lớn nào đó.
Những người khác cũng có nhiều dấu vết của các sinh vật khác.
Phục Hy là sinh vật gần giống với nhân loại bình thường nhất.
8 giờ sáng, thời gian tập hợp quy định đã đến. Màn hình xung quanh không hẹn mà cùng phát ra hình ảnh.
“Chào mọi người. Ta là quản lý Y.”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh pixel của quản lý Y. Đó là một con mắt to, xung quanh là những vòng xích có trật tự, sau lưng là ba đôi cánh lớn.
Vì là hình tượng như nhân vật hoạt hình nên trông quản lý Y không hề kinh dị, ngược lại có chút đáng yêu.
Y nói: “Hẳn là mọi người cũng đã biết mục đích của việc đi đến khu vực săn bắn lần này. Hành tinh còn sống duy nhất của tinh hệ này đã tử vong, và hành tinh hiện tại cũng chỉ đang cố gắng kéo dài hơi tàn. Nếu không muốn bị tuyệt chủng thì lân vào khu vực săn bắn này là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Chỉ có thành công chế tạo một thân thể mới cho ta, ta mới có thể lãnh đạo mọi người tìm được một thế giới mới để sống sót...
Quản lý Y lưu loát nói thật nhiều, trọng tâm là nếu không chế tạo cho nó một thân thể mới thì mọi người ở đây coi như xong đời. Chỉ khi đến được vũ trụ ở chiều không gian thấp hơn thì họ mới có được tương lai tươi sáng. Tư Thần cảm thấy lời đe dọa này có lẽ chỉ có thể dùng được cho nhân viên cấp cao. Giai cấp công nhân ở tâng dưới nghe xong chắc còn cười ra tiếng.
Cuộc họp kết thúc, trân nhà của tâng cao nhất bắt đầu xoay tròn mở ra hai bên.
Khu vực săn bắn cách nơi này ở mặt bán cầu còn lại trên hành tinh. Việc vận chuyển dựa vào máy bay.
So với địa điểm tập hợp, không gian trên máy bay nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa nhiều người trong tổ 1 còn to lớn quá khổ, 13 người chen chúc nhau khó tránh khỏi có chút chật chội.
Tư Thần vào trong khoang, tìm một chỗ dựa cửa sổ ngồi xuống. Cậu cúi đầu, ôm lấy thanh kiếm dài vào trong ngực, hạ thấp sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất. Kiếm dài là vũ khí chuyên dụng của Chaos, thường được đeo sau lưng.
Nhân mã nhịn không được, nhỏ giọng oán giận: “12 người là vừa đủ rồi, 13 người tôi thở dốc còn khó chịu.” Phục Hy trả lời: “Cổng giới lần này mở ra rất lớn, có khả năng có sinh vật biết khống chế tinh thần. Tôi hy vọng mình sẽ không nghe lời nói như thế này thêm lân nào nữa.
Nhân mã mím môi, trở lại chuông ngựa của mình, căm phẫn ngồi xổm xuống.
Số thứ tự của hắn là 4, là người đi theo Phục Hy cũng khoảng 700 năm, cũng đã hy sinh nhiều lần vì đoàn đội. Dù là nhân viên cấp 8 nhưng chủ xưởng khi gặp hắn cũng phải nể mặt vài phần.
Vì vậy, Phục Hy cũng không biểu hiện sự khó chịu quá rõ.
Hắn đi đến trước mặt Tư Thần, tháo găng tay, vươn tay ra: “Xin chào, chào mừng gia nhập tổ của tôi.”
Ánh mắt Phục Hy dừng trên mũ giáp. Tư Thần luôn có một loại ảo giác rằng đối phương đã đâm xuyên qua lớp mũ giáp này, quan sát gương mặt cậu.
Ánh mắt không chỉ tìm tòi nghiên cứu, mà còn tỉ mỉ phân tích.
Giọng điệu của đối phương lịch sự và khiêm tốn; có khả năng lớn là Đồ Linh.
Tư Thần lễ phép bắt tay lại, sau đó quay về chỗ ngồi. Trong xe lại khôi phục sự im lặng.
Hành trình kéo dài 9 tiếng, đến tiếng thứ 4, máy bay đi Xuyên qua ranh giới giữa ngày và đêm.
Ngoài cửa sổ bỗng chốc tối đen.
Không ít nhân viên đã nhắm mắt lại, xung quanh vang lên tiếng ngáy đều đều. Ở Khoa học kỹ thuật Bát Phương, chết không phải là sự kết thúc. Sau khi thân thể chết, thể ý thức sẽ được thu hồi vê vân não, di chuyển vào người nhân bản mới. Vì vậy, dù trước khi chiến đấu, ở trong xe vẫn không có cảm giác lo lắng, khẩn trương. Phân đông nhân viên đều xem đây như một chuyến công tác dài ngày.
Sau khi mọi người đi ngủ, Phục Hy đang ngồi trên sô pha đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vê phía Tư Thần.
“Muốn nói chuyện một lúc không?” Phục Hy chỉ tay lên ly nước trên bàn: “Tôi bỏ thuốc trong thuốc của họ rồi.” Tư Thần ngạc nhiên, nhướng mày: “Được. Ngài muốn nói chuyện gì?”
Phục Hy 51 đè nén âm thanh: “Khi tôi chưa lên chủ tịch, tôi đã gặp quản lý.”
“Hình dạng gì?” “Tôi không nhìn thấy. Chỉ có thể đối thoại thông qua máy tính.” Phục Hy 51 trả lời: “Ngay từ đầu tôi còn nghĩ là virus, sau lại tưởng là quỷ nháo, sau đó mới biết là quản lý. Cậu gặp chưa?”
Tư Thần: “Đã gặp qua.”
Cậu miêu tả lại hình pixel của quản lý Z, còn quản lý X thì không nói rõ.
Tư Thần chưa nhìn thấy bản thể của X, vì đối phương trông giống hệt cậu.
Phục Hy: “Người nhân bản là kỹ thuật nên tảng của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, thông qua việc chế tạo người nhân bản có thể tiếp tục ký ức từ thế hệ này sang thế hệ khác.”
“Nhiệm vụ trọng tâm của chúng tôi là sản xuất ra “tọa độ.” Ngón tay Phục Hy vô thức gõ lên gáy sách: “Cậu có biết trò chơi “Tiến hóa” không? Do quản lý chế tạo. Trong phòng nghiên cứu sinh vật của Khoa học kỹ thuật Bát Phương cũng có. Chỉ cần thu thập đủ nguyên liệu, hợp được quái vật ở trong trò chơi thì ngày hôm sau, nó sẽ xuất hiện ở trong rương thủy tinh. Thông qua cổng giới, ném quái vật đến thế giới khác, giống như rải thức ăn cho cá để định vị cá. Đó là “tọa độ””
“Hành đông này luôn được kéo dài cho đến 27 năm trước, quản lý X lấy chìa khóa, đóng cửa cổng giới."
Ánh mắt Phục Hy xa xăm như chìm vào hồi ức.
X câm chìa khóa trốn đi, đóng cửa con đường ở đây, nhưng lại đem chìa khóa đến cho cậu để tổ hợp lại thành chìa khóa mới.
Khó có thể nói cổng giới ở hành tinh Gamma bị buông lỏng thời gian gân đây có phải bị ảnh hưởng từ hành động của Tư Thần hay không. Tư Thần trâm mặt một lúc lâu: “Tôi đã từng chơi trò chơi đó. Chẳng trách trong phần giới thiệu lại nói ở chỗ ngài là “chuồng heo sa đọa””
Khoa học kỹ thuật Bát Phương là ma cọp vồ của chủ trang trại.
Phục Hy 51 nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ lên trời: “Cậu biết đấy, chúng tôi không có lựa chọn.”
Tư Thần cảm thấy lời này cũng không quá đúng logic. Giống như một đứa trẻ tiêu cực vì bị cha mẹ ép buộc học, ép buộc kết hôn, mọi thứ đều bị cha mẹ ép nên đổ mọi bất hạnh lên đầu người khác.
Phục Hy, hay nói là Khoa học kỹ thuật Bát Phương, chắc chắn cũng không có hành động nào đi đến kết cục tốt đẹp.
Nhưng Tư Thần không có hứng thú cãi nhau, cho nên chỉ hơi gật gật đầu. Phục Hy: “Tôi muốn bảo vệ những người ở đây. Miễn là tôi không nhìn thấy thì những người ở thế giới khác không tồn tại đối với tôi. Nếu cậu là tôi thì cậu sẽ làm gì?
Tư Thần nhìn vào đôi mắt hắn, nghiêm túc đáp: “Giết quản lý Y.”
Phục Hy nín thở, không nhịn được mà cười ra tiếng: “Nói nghe dễ quá, cậu giết được ai rồi?”
Cậu nhớ tới Lí Truy Nguyệt, còn có đám chó trắng.
Phục Hy nhìn qua giống như một con chó ngoan nhưng trên thực tế cũng giống như Lí Truy Nguyệt, vì ở gần nên nhận thức được sự kinh khủng của quản lý, do đó ngày càng mềm yếu đi, thậm chí không có nổi ý niệm phản kháng.
Tư Thần gật gật đầu, cố gắng không tỏ vẻ ngạo mạn: “Đã giết. Là Z” Lần này, Phục Hy hoàn toàn ngây ngẩn cả người. 27.09.22 xx*x*% 227 *xx*x*%