Lục Thánh từ bên trong trung tâm thể dục đi ra, xen lẫn vào một đám thí sinh uể oải hoặc mất hồn, kích động hoặc phấn khởi, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu tựa như mãnh hổ tản bộ.
Lục Đại Hải cùng Lục Khinh Hòa bước nhanh tới nghênh đón Lục Thánh.
"Thi như thế nào rồi? Toàn bộ thực lực đều phát huy ra chứ?"
Tuy là phía trước Lục Đại Hải ngoài miệng nói chỉ cần Lục Thánh không hối hận về tuổi thanh xuân là được, nhưng trong lòng Lục Đại Hải đến cùng vẫn là quan tâm thành tích của hắn.
Lục Khinh Hòa cũng mang vẻ mặt khẩn trương và chờ mong, hỏi: "Ca, ngươi thi tốt không?"
Lục Thánh khẽ gật đầu, nói: "So với dự đoán của ta còn tốt hơn một chút, bên phía Kinh Đô cũng không có vấn đề."
"Phù."
Lục Đại Hải cùng Lục Khinh Hòa lúc này mới thả lỏng một hơi.
Nếu như Lục Thánh đã nói không thành vấn đề thì khẳng định là không thành vấn đề.
Thi khoa võ không giống thi khoa văn còn phải chờ thành tích, đều sẽ tại chỗ biết được kết quả thi võ của mình. Kế tiếp cũng chỉ cần trở về chờ đợi tổng thành tích cùng số lượng thí sinh trúng tuyển của các võ đại năm nay.
Số lượng này hàng năm dao động cũng không lớn, so sánh một chút với năm trước thì liền có thể biết được mình có thể thi đậu võ đại nào.
"Tốt tốt tốt!" Lục Đại Hải mặt mày hồng hào, cười ha hả nói: "Thi xong là tốt rồi, mặc kệ ngươi thi đậu cái võ đại gì thì cả nhà đều ủng hộ ngươi. Dù có đập nồi bán sắt chúng ta cũng sẽ tạo điều kiện cho ngươi đi học!"
"Cha, lấy thực lực của lão ca mà còn để cho ngươi đập nồi bán sắt sao? Học bổng đều sẽ bị hắn bắt vào tay a."
Lục Khinh Hòa hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Lục Thánh, trong miệng phát ra từng đợt cảm thán.
"Lão ca, ngươi nói xem ngươi có thể tiến vào Thánh võ đại tại kinh đô hay không? Thành phố Bạch Hà chúng ta đã bao nhiêu năm không có sinh ra một vị sinh viên Thánh võ đại a. Đây chẳng phải là sẽ giữ chắc chức Võ Trạng Nguyên thành phố sai?"
"Oa, lão ca, ngươi mà làm Võ Trạng Nguyên thì ngươi chính là thần tượng của ta!"
"Xuỵt xuỵt." lục Đại Hả ra hiệu cho Lục Khinh Hòa im lặng. "Ngươi nhỏ giọng một chút, người khác đều nghe thấy hết rồi."
Xác thực khi Lục Khinh Hòa hô lên các loại từ ngữ Thánh võ đại và Võ Trạng Nguyên, nàng liền dẫn tới đám người xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái quan sát ba người nhà nàng.
"Mọi chuyện còn chưa có kết quả thì ngươi đừng cao hứng quá sớm để cho người ta chê cười." Lục Đại Hải tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng là mừng rỡ đến kìm lòng không được lẩm bẩm nói: "Võ Trạng Nguyên sao? Ha ha ha, lục gia chúng ta cũng sẽ sinh ra Trạng Nguyên a."
Lục Thánh dở khóc dở cười nhìn xem hai người, thúc giục: "Hai người nhanh chân lên một chút để trở về nhà đi."
"Được, mẹ ngươi đã sớm làm một bàn ăn ngon chờ chúng ta ở nhà rồi." Lục Đại Hải vung tay lên, ba người hướng về chỗ đỗ xe đi tới.
"Võ Trạng Nguyên sao? Thánh Vũ đại sao? Thật đúng là ảo tưởng." Ba người Lục gia vừa đi thì lập tức có người phát ra lời chê cười khinh thường. "Các ngươi cũng không nhìn một chút nhà mình có tư cách đó hay không à? Thánh võ đại là nơi dễ thi đậu như vậy ư? Đúng là một nhà toàn kẻ ngốc."
Người này vừa nói xong thì liền có một vị thí sinh sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách đi tới trước mặt.
"A... bảo bối, l ngươi đã thi xong rồi sao? Làm sao rồi làm sao rồi, ngươi phát huy như thế nào rồi?" Người này mang vẻ mặt chờ mong, vội vàng dò hỏi.
"Không được tốt lắm." Thí sinh kia lắc đầu, thần sắc có chút hoảng hốt, đáp.
Bỗng nhiên thí sinh kia chú ý tới một người phía trước, cả người hắn mãnh liệt run lên một cái, sau đó chỉ tay về phía Lục Thánh đang đi xa mà kích động, sợ hãi "Lên án": "Bà mẹ nó, chính là tên này! Hắn tại lúc thi thế mà đã một quyền đánh nổ máy đo, ngay cả hiệp hội võ giả cùng quan chủ khảo của cục giáo dục cũng đều bị hắn kinh động Hắn đã làm ảnh hưởng đến việc phát huy của ta."
Câu nói sau cùng của thí sinh kia nói ra cực kỳ không có sức, thế nhưng hắn đã cô phụ kỳ vọng của người nhà thì làm sao cũng phải tìm ra một cái lý do hợp tình hợp lý.
Nghe con trai nhà mình "Lên án" người mà mình đã cười nhạo trước đó, vị phụ huynh này liền biểu lộ vẻ mặt ngây ngẩn cả người.
"Ngươi nói cái gì? Máy đo của kỳ thi mà cũng bị đánh nổ được sao?"
Vị phụ huynh này coi như không có kiến thức đi nữa thì cũng có thể đại khái cảm nhận được điều này đại biểu ý nghĩa gì.
Ngay cả máy đo của kỳ thi cũng đều bị đánh nổ, vậy thành tích của thiếu niên kia sẽ vô cùng khoa trương, Thánh võ đại hay Võ Trạng Nguyên hắn đều có thể đạt được.
Lúc này trên mặt vị phụ huynh này đã là một mảnh tái nhợt, vội vã kéo tay con trai nhà mình rời đi "nơi thị phi" này.