Không đợi Lục Thánh cùng Lưu Khải Minh đi tới cửa tiệm gà rán, đám học sinh kia đã nhao nhao từ trong tiệm gà rán đi ra.
Ở trong tiệm thì bọn họ hưng phấn không thôi, nhưng khi chân chính đứng ở trước mặt Lục Thánh thì cả đám lại trở nên bối rối.
Ngược lại Lục Thánh chủ động chào hỏi bọn họ: “Đã lâu không gặp mọi người.”
“Đã lâu...... Không gặp, Lục Thánh.” Chỉ có mấy nam sinh to gan đáp lại Lục Thánh.
Những người khác đều quá khẩn trương, vì trên người Lục Thánh tựa hồ mang theo khí tràng cường đại cùng hào quang chói mắt nào đó, làm cho bọn họ chân tay luống cuống.
Lưu Khải Minh nhận ra sự khẩn trương của mọi người, vội vàng chạy ra hòa giải.
"Ái chà, đều là bạn học cũ mà các ngươi thận trọng như vậy làm gì."
“Lâm Mạn Vân, trước khi đến không phải ngươi còn nói vừa thấy Lục Thánh thì ngươi sẽ thổ lộ với hắn sao? Sao lúc này lại giống như chim cút vậy?”
“Lưu Khải Minh, ngươi cút đi!” Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa lao ra, làm bộ muốn đánh Lưu Khải Minh.
Nhưng khi nàng chạm phải ánh mắt của Lục Thánh thì lập tức thẹn thùng rụt về, trốn sau lưng mấy nữ sinh thân thiết, đến mặt cũng không dám lộ ra.
“Ha ha ha ha......”
Những người khác cười lên ha hả, Lưu Khải Minh thì cười đến vui vẻ nhất, nay cả Lục Thánh cũng cười.
Bầu không khí vốn xấu hổ trong nháy mắt liền thoải mái hơn phân nửa.
“Hôm nay sắp xếp thế nào, lớp trưởng? Tiểu tử Lưu Khải Minh gọi ta tới nhưng không nói gì, trên đường tới ta còn tưởng là tiệm net bị các ngươi bao trọn luôn rồi chứ.” Lục Thánh nửa đùa nửa thật nói.
Mọi người cười vài tiếng, một nữ sinh trắng trẻo sạch sẽ đỏ mặt trả lời: "Chúng ta đã thương lượng vào buổi sáng sẽ đi công viên trò chơi, buổi trưa tùy tiện ăn một chút, buổi chiều đi ca hát, buổi tối lại ăn một bữa thật ngon, sau đó liền tự sắp xếp. Lục Thánh, ngươi có đề nghị gì tốt hơn không?”
Nữ sinh này tên là Hoàng Văn Tĩnh, người cũng như tên, yên tĩnh nhu thuận, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, là lớp trưởng của lớp Lục Thánh từ trước tới nay.
Lục Thánh cười híp mắt nói: "Ta không có ý kiến, hôm nay chỉ biết đi theo đại đội.”
Lúc này Lưu Khải Minh hô to một tiếng: "Vậy chúng ta còn đứng ngây ra đó làm gì? Các anh em, cùng nhau xông tới công viên trò chơi thôi!"
"Tiến lên!" Mấy nam sinh nghịch ngợm trong lớp cũng kêu lên theo, gào thét vang dội, bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên.
Lục Thánh bị Lưu Khải Minh lôi kéo dung nhập vào đại đội.
Thời gian phảng phất như trở lại hơn nửa năm trước, đó là đoạn thời gian bình thản mà lại đáng giá hồi tưởng.
Lục Thánh đi trong đại đội, tuy rằng hắn cực lực muốn tiêu trừ cảm giác đặc thù trên người mình, nhưng đám người vẫn không tự chủ mà vây chung quanh hắn.
Toàn bộ tập thể lớp tựa như lấy hắn làm trung tâm, nhanh chóng tiến mạnh về phía trước.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người bị tập thể nhỏ mênh mông cuồn cuộn này hấp dẫn, nhao nhao ném tới ánh mắt chú ý.
Có người trên mặt lộ ra nụ cười hâm mộ thiện ý, tựa hồ là nhớ tới thời trung học của mình nên cảm khái rất nhiều.
Lục Thánh nghe các bạn học xung quanh nói chuyện phiếm.
Nam sinh thì tán gẫu về trò chơi, hoạt hình, bóng đá. Nữ sinh thì tán gẫu về minh tinh, quần áo trang sức nhỏ, trang điểm.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ len lén liếc Lục Thánh một cái, rồi quay đầu lại là tiếng cười như chuông bạc.
Lưu Khải Minh đi bên cạnh Lục Thánh thỉnh thoảng kéo Lục Thánh chen vào vài câu, bầu không khí rất hòa hợp hoạt bát.
Cảm giác nhạy bén của Lục Thánh liền nhận thấy có một đạo ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một nam sinh có bộ dáng tuấn tú hoảng loạn tránh né ánh mắt của hắn.
Đôi mắt Lục Thánh chớp động, hắn đã nhớ ra tên của nam sinh này, Dương Dật Phi!
Đây là thiếu niên lúc trước bị Lục Thánh một quyền đánh bay, là khối "đá kê chân" đầu tiên của Lục Thánh, đó cũng coi như là "trận chiến thành danh" của Lục Thánh.
Trong lòng Lục Thánh hơi xúc động, chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Dật Phi.
Âm thanh nói chuyện phiếm chung quanh lập tức nhỏ đi, không ít người đều len lén nhìn sang bên này, có người còn biểu lộ trở nên ngưng trọng.
Nếu như nói trong lòng các học sinh này còn có khúc mắc gì thì đó chính là mâu thuẫn giữa Dương Dật Phi và Lục Thánh.
Dù sao hai người bọn họ cũng xem như đã từng đánh nhau, tuy rằng đó chỉ là ở trên lớp thực chiến, nhưng bao nhiêu ân oán trong trường học đều từ lớp thực chiến mà diễn sinh ra.
Nhỡ đâu trong lòng Lục Thánh còn có ý kiến gì với Dương Dật Phi, mà với thực lực hiện tại của Lục Thánh nếu thật muốn đánh Dương Dật Phi một trận thì phỏng chừng cả lớp đều không giữ được.
Bản thân Dương Dật Phi cũng hiểu rõ điểm này, cho nên khi Lục Thánh tới gần sắc mặt hắn rõ ràng đã trắng bệch, khẩn trương đến mức thân thể căng thẳng. Nhưng hắn lại không thể né tránh quá rõ ràng mà chỉ có thể kiên trì giả bộ trấn định.
Dương Dật Phi đút tay vào túi quần bên trái, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Hắn đang suy nghĩ nếu như Lục Thánh ở chỗ này đánh hắn thì chính mình sẽ ẩn nhẫn hay là quay đầu bỏ đi?