Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 252 - Chương 252 - Tâm Sự Tuổi Học Trò

Chương 252 - Tâm Sự Tuổi Học Trò
Chương 252 - Tâm Sự Tuổi Học Trò

"Tuần trước trò chơi vương quyền ngươi xem chưa? Hổ rừng rậm đầu với bạo tinh tinh ấy."

Bàn tay để trong túi quần của Dương Dật Phi đột nhiên buông lỏng, quay đầu nhìn Lục Thánh, vẻ mặt có chút ngạc nhiên hỏi: “Ngươi...... Ngươi đang nói với ta sao?”

"Không phải trong lớp chỉ có ngươi xem trò chơi vương quyền thôi sao?" Lục Thánh chớp chớp mắt hỏi lại.

"À, trận đấu tuần trước ta không xem, chuẩn bị hai ngày này sẽ xem lại."

“Ngươi thật sự không biết nó có bao nhiêu đặc sắc đâu, không phiền thì ta sẽ tiết lộ với ngươi một chút nhé?”

“Không...... Ta không ngại. Dù sao quyền thủ mà ta thích nhất chính là báo hoang dã.”

“Ha ha ha, báo hoang dã quả thật đánh không tệ, chỉ là mỗi lần ngã giả quá rõ ràng.”

Lúc này nắm tay trong túi quần của Dương Dật Phi đã hoàn toàn buông lỏng. Thần sắc khẩn trương trên mặt hắn nhanh chóng rút đi, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

Trò chơi vương quyền là một chương trình giải trí thi đấu võ đạo giữa các quyền sư rất ít người chú ý. Nó cũng là một trong những chương trình truyền hình mà Dương Dật Phi thích xem nhất. Hôm nay Dương Dật Phi mới biết Lục Thánh cũng xem nó.

Đám người chung quanh nhìn thấy Lục Thánh và Dương Dật Phi cười nói với nhau thì trên mặt cũng nở nụ cười. Bọn họ lại lần nữa bắt đầu nói chuyện phiếm, âm thanh so với lúc trước còn lớn hơn vài phần.

Lục Thánh và các học sinh trong lớp cùng nhau đi tới công viên trò chơi gần nhất. Mọi người chơi rất vui vẻ, buổi trưa ở công viên trò chơi tùy tiện ăn chút hamburger và khoai tây chiên, buổi chiều thì đi thẳng đến phòng karaoke.

“Là phòng số 1359, mọi người vào trước đi, chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt.” Lớp trưởng Hoàng Văn Tĩnh tiếp đón mọi người vào phòng rồi sau đó dẫn mấy vị nữ sinh đi mua đồ ăn vặt.

Một nam sinh trong lớp ở phía sau hô: "Bia! Mang nhiều bia lại đây nhé!”

Hoàng Văn Tĩnh quay đầu liếc hắn một cái rồi thản nhiên cười nói: "Biết rồi.”

Các nam sinh nhất thời hoan hô một trận.

“Lục Thánh, có rảnh thì tới nhà ta xem trò chơi vương quyền a.” Dương Dật Phi trải qua dọc theo đường đi chuẩn bị tâm lý, rốt cục lấy hết dũng khí hướng Lục Thánh phát ra lời mời, hắn còn chào hỏi mấy người đứng ở bên cạnh Lục Thánh. “Lưu Khải Minh cũng đi cùng nhé.”

“Được.” Lục Thánh gật đầu đáp ứng.

Dương Dật Phi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đọng lại trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống.

“Vậy ta đi vào trước bên trong chờ ngươi.” Dương Dật Phi chào hỏi rồi bước vào phòng.

Lưu Khải Minh nhìn theo bóng lưng Dương Dật Phi, nói với Lục Thánh: "Tiểu tử Dương Dật Phi này tuy có chút kiêu ngạo, nhưng kỳ thật con người hắn không xấu. Trong những ngày ngươi không ở trường hắn đã chỉ cho ta thực chiến."

Lục Thánh chỉ cười cười, không nói gì.

Con trai và con gái ở độ tuổi này có mấy ai là "xấu" đâu chứ?

Lại nói cô em gái Lục Khinh Hòa của ta trước kia còn xấu xa hơn Dương Dật Phi, hiện tại không phải nàng cũng rất nhu thuận đáng yêu sao?

“À đúng rồi.” Lục Thánh nhớ tới một chuyện, nói với Lưu Khải Minh: "Hôm nay tụ hội mất bao nhiêu tiền để ta chuyển cho ngươi?”

Lưu Khải Minh lập tức xua tay: “Aiii, ngươi nói với ta cái này làm gì, phần của ngươi mọi người đã sớm trả giúp ngươi rồi.”

Lục Thánh cũng lười nói nhảm với hắn: “Ngươi không nói thì lần sau cũng đừng nghĩ gọi ta ra.”

Lần này chính là điểm yếu của Lưu Khải Minh, vẻ mặt hắn rất bất đắc dĩ, nói: “Một người hai trăm.”

“Ta chuyển qua rồi, tiền thừa nhớ chuyển lại cho ta đấy.” Lục Thánh lắc lắc điện thoại, nửa đùa nửa thật "cảnh cáo" Lưu Khải Minh.

“Được rồi, đêm cày net coi như ta mời!” Lưu Khải Minh nắm lấy cánh tay Lục Thánh, nói: "Chúng ta vào đi.”

Lục Thánh gật đầu, hai người đang định vào phòng karaoke thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một âm thanh mang theo vài phần không xác định vang lên.

“Lục Thánh phải không?”

Lục Thánh xoay người và nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp có dáng người cao gầy đứng cách đó không xa.

Bên cạnh nữ sinh cũng tụ tập không ít thiếu nam thiếu nữ, xem ra cũng giống như bọn ngươi Lục Thánh sau khi thi tốt nghiệp trung học liền đến nơi này thả lỏng cuồng hoan.

“Dương Diên.” Lục Thánh gọi tên nữ sinh kia.

Lưu Khải Minh biết điều mà tránh ra vài bước.

“Thật không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi ở chỗ này.” Dương Diên có chút vui mừng, chủ động đi về phía Lục Thánh, bước chân càng lúc càng nhanh, gần như chạy chậm.

“Ta đi họp lớp.” Lục Thánh mỉm cười giải thích một câu.

“Ta cũng vậy.” Dương Diên nhanh chóng nói.

Hôm nay Dương Diên có vẻ đặc biệt xinh đẹp, nàng mặc áo polo ngắn tay màu hồng phấn, cổ áo cài nút ngay ngắn chỉnh tề, hạ thân là một chiếc váy ngắn màu trắng, tôn lên đôi chân thon dài quanh năm tu tập võ đạo của nàng.

Dương Diên hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, vẫn buộc dây cột tóc màu tím như lần đầu Lục Thánh gặp nàng.

Bình Luận (0)
Comment