Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 253 - Chương 253 - Có Dịp Ta Lại Đánh Ngươi!

Chương 253 - Có Dịp Ta Lại Đánh Ngươi!
Chương 253 - Có Dịp Ta Lại Đánh Ngươi!

“Ngươi thi đại học thế nào rồi?” Lục Thánh thuận miệng hỏi.

“Cũng tạm được.” Dương Diên đáp rồi bỗng nhiên nhanh chóng hỏi: "Lục Thánh, ngươi chuẩn bị đăng ký trường võ đại nào?”

Lục Thánh do dự một chút, không có ý giấu diếm Dương Diên: “Thánh Võ Đại thứ bảy.”

Hắn tại bên trong tư liệu của không gian mộng cảnh chứng kiến chính mình sau kỳ thi tốt nghiệp trung học đã tiến chính là Thánh Võ Đại thứ bảy, cho nên hắn mới theo bản năng thi vào Thánh Võ Đại thứ bảy,

Dù sao bày cái Thánh Võ Đại đều có khác biệt không lớn, hắn đi cái nào cũng đều như nhau.

"Ngươi đi tới Kinh Đô sao..." Dương Diên hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, thần sắc rối rắm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Dương Diên!” Lúc này bỗng nhiên có người gọi tên Dương Diên.

Lục Thánh nhìn qua, đó là một nam sinh cao lớn đẹp trai đang đi về phía này, trên mặt còn mang theo nghi hoặc cùng cảnh giác.

“Được rồi, các bạn học đều đang chờ ta, ta đi vào trước đây.” Lục Thánh không muốn tạo ra phiền toái không cần thiết nên chào hỏi Dương Diên rồi xoay người đi vào phòng karaoke.

Lưu Khải Minh vội vàng theo sau, trước khi đi vào hắn còn len lén liếc nhìn Dương Diên, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp cùng hâm mộ.

Lưu Khải Minh cũng không ngốc, hắn có thể nhìn ra nữ sinh này vô luận là phương diện nào cũng đều vượt xa trình độ của đám người bọn hắn.

Mà dù là nữ sinh ưu tú như vậy nhưng ở trước mặt Lục Thánh vẫn bị chân tay luống cuống, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của nàng.

Tuy rằng Lục Thánh luôn một mực có ý đồ dung nhập vào tập thể bọn hắn, không để cho bọn hắn có cái gì không được tự nhiên.

“Hẹn gặp lại.” Dương Diên nhìn thấy Lưu Khải Minhđi vào phòng karaoke thì mới chậm chạp nói.

Lúc này nam sinh gọi tên ànng cũng đã đi tới. Hắn đứng bên cạnh nàng nhìn thoáng qua cửa kính, hỏi: "Người nào mà trò chuyện vui vẻ như vậy? Mọi người gọi ngươi mà cũng không nghe thấy ngươi đáp lại a.”

Lúc này Dương Diên đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm ban đầu, nàng cũng không liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái mà liền xoay người rời đi.

“Dương Diên! Dương Diên!” Nam sinh kia hô lên hai tiếng rồi lại nhìn vào trong phòng karaoke.

Ánh mắt hắn nhìn thấy một vị nam sinh tuấn tú trên mặt mỉm cười mà lập tức mắng một câu "Tên khốn!” rồi oán hận bỏ đi.

...

“Dương Diên, anh chàng đẹp trai vừa rồi ngươi chào hỏi là ai vậy? Ta nhìn có vẻ hơi quen."

“Hắn học trường trung học nào thế? Trong trường ta chưa từng thấy qua hắn a!”

Dương Diên vừa trở về thì đã bị mấy nữ sinh quen biết vây quanh dò hỏi không ngừng.

Dương Diên cười khổ không nói gì, ngồi xuống tại một góc phòng karaoke.

Sau bữa cơm trưa tụ hội, Dương Diên vốn không muốn tham gia hoạt động tập thể nữa mà lại bị bạn bè cứng rắn kéo tới phòng karaoke.

Nàng không nghĩ tới mình ở chỗ này lại gặp được Lục Thánh.

Trong đầu Dương Diên hiện ra thân ảnh Lục Thánh, nàng theo bản năng kéo tóc trên vai, cầm lấy dây cột tóc màu tím nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay.

Nhìn lời bài hát không ngừng nhảy trên màn hình lớn trước mắt mà trong lòng Dương Diên đột nhiên hạ quyết tâm.

“Ta nghĩ kỹ rồi!”

“Ngươi nghĩ ra cái gì vậy?” Nữ sinh bên cạnh đang dùng điện thoại di động chọn bài hát thì bị lời nói bất thình lình của Dương Diên làm cho giật mình.

“Ta nghĩ kỹ sẽ ghi danh vào trường võ đại nào rồi.”

Nữ sinh bên cạnh chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: "Không phải buổi sáng ngươi còn đang rối rắm sao? Ngươi muốn đăng ký vào trường võ đại nào?"

“Tùy ý mà thôi.” Dương Diên nhìn xem nữ sinh bên cạnh, rồi lại giống như không nhìn mà trong đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp động ánh sáng kỳ dị.

"Dù sao thì..." Dương Diên buông tay ra, lắc lắc dây cột tóc màu tím dưới ánh đèn nhảy nhót như tinh linh tươi đẹp. “Chỉ cần ở tại Kinh Đô là được.”

...

Đám Lục Thánh ca hát đến hơn năm giờ chiều, sau đó đi tới khách sạn đã sớm đặt phòng.

Lúc ăn cơm tối bầu không khí họp lớp sau kỳ thi tốt nghiệp trung học đã hoàn toàn đạt tới đỉnh điểm.

Một đám thiếu nam thiếu nữ ở trên bàn cơm uống bia đến phê pha, ngay cả nữ sinh cũng đều uống rất nhiều.

Bình thường ai có quan hệ tốt thì sẽ ôm nhau vừa khóc vừa cười. Còn ai có quan hệ không tốt thì vào giờ khắc này cũng hoàn toàn tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Ngay cả Dương Dật Phi cũng say khướt bưng ly bia đến trước mặt Lục Thánh bốn năm lần.

"Ta không chịu nổi rồi Lục Thánh. Ta trước kia tại lớp thực chiến từng khi dễ ngươi. Nhưng về sau ngươi đánh lại ta một lần thì có tính là huề nhau không?"

Lục Thánh nhìn Dương Dật Phi đang lè lưỡi nói với vẻ mặt thành khẩn, hắn uống sạch chai bia trước mặt đáp: “Huề nhau.”

Lục Thánh cầm lấy ly bia nhẹ nhàng đẩy vào ngực Dương Dật Phi, cười nói: "Nhưng lần sau có cơ hội ta sẽ lại đánh ngươi!"

Dương Dật Phi cũng mỉm cười, nói: "Được, có cơ hội ta sẽ cho ngươi đánh ta thêm một lần nữa!”

Cả đám học sinh đều say hết rồi ngoại trừ Lục Thánh.

Một bữa cơm mà bọn hắn uống đến tối muộn, nữ sinh nào trạng thái còn tốt thì tới cửa ngăn lại một chiếc xe taxi để cho nam sinh thân quen đưa những người uống say về nhà.

Lưu Khải Minh lén lút đi tới trước mặt Lục Thánh. Hắn uống không ít rượu nên hai má hắn đều ửng đỏ, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy chờ mong hỏi: “Lục Thánh, ngươi có đi hay không?”

Lục Thánh nhìn thoáng qua bên cạnh, thấy dưới đèn đường bên cạnh có ba nam sinh, đều là những người ngày thường chơi tốt với Lưu Khải Minh, vẻ mặt hắn cũng chờ mong nói: "Nhất định phải đi rồi. Đêm nay ai cũng đừng nghĩ trước mười hai giờ về nhà ngủ!"

Lời nói của Lục Thánh đã bị ba nam sinh cách đó không xa nghe được, bọn hắn đồng loạt phát ra âm thanh hoan hô.

Năm người liền chen chúc trên một chiếc xe taxi đi thẳng đến quán net.

Bình Luận (0)
Comment