Hai giờ sáng, Lục Thánh một mình đi về nhà.
Trên người hắn còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, nhưng trên mặt lại là một mảnh bình tĩnh.
Bóng dáng của Lục Thánh vượt qua một cái lại một cái đèn đường.
Ban ngày hoan náo cùng ồn ào náo động dần dần cách xa hắn.
Tuổi thanh xuân đáng để người ta nhớ lại, nhưng con đường trước mặt Lục Thánh còn rất dài và rất khó đi.
“Chúc mọi người một đường bằng phẳng, tiền đồ như gấm!” Lục Thánh quay đầu nói một lần với đường phố không có một bóng người.
Sau đó hắn nghĩa vô phản cố xoay người, thân ảnh dần dần dung nhập vào trong bóng đêm.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Lục Thánh về đến nhà, tiến vào không gian mộng cảnh và tu hành.
...
Lộp bộp, lộp bộp,......
Lục Khinh Hòa ở trên cầu thang đạp ra tiếng bước chân vui vẻ, nhưng nàng lại bị Trịnh Ngọc Phân cầm xẻng gọi xuống.
“Ngươi xuống đây ngay, đừng quấy rầy anh ngươi đi ngủ, tối hôm qua hơn hai giờ hắn mới về nhà đấy.”
“Vâng.” Lục Khinh Hòa không tình nguyện gật đầu đáp.
Việc gọi Lục Thánh rời giường tựa hồ đã trở thành một việc mỗi ngày nàng phải làm.
Nếu như nàng không gõ cửa phong Lục Thánh và rống lên mấy tiếng thì cả ngày nàng đều cảm giác không được khỏe.
“Hôm nay cha ngươi mời mấy người bạn đến nhà ăn cơm, ngươi đi xem hắn mua thức ăn về chưa?” Trịnh Ngọc Phân giao nhiệm vụ cho Lục Khinh Hòa.
Lục Khinh Hòa đi ra ngoài cửa, nhưng không đợi nàng đi ra cửa thì chợt nghe bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng còi dồn dập.
“Mới sáng sớm mà ồn ào chói tai thế nhỉ?”
“Đừng thúc giục, đừng thúc giục, sắp xong rồi!” Lục Đại Hải ngồi xổm trên mặt đất, luống cuống tay chân nhặt từng quả quýt lăn lộn xung quanh, trong miệng hô to.
Nhưng âm thanh của hắn cũng không có tác dụng gì, tiếng còi bên tai vẫn vang lên không ngừng.
Lục Đại Hải thầm nghĩ mỉnh xui xẻo. Sáng sớm hắn thức dậy đi mua thức ăn, trên đường nhân tiện mua chút quýt, kết quả ai có thể nghĩ đến đều sắp đến cửa nhà mà túi lại đột nhiên bị rách làm cho một đống quýt lăn ra đầy đất.
Lục Đại Hải đang nhặt quýt thì hàng xóm bên cạnh lại vừa vặn lái xe trở về, cho nên liền có một màn trước mắt này.
Bim! Bim! Bim!
Tiếng còi chói tai dán vào màng nhĩ của Lục Đại Hải, làm cho hắn tâm phiền ý loạn.
Mà càng loạn càng rối, càng rối thì càng dễ phạm sai lầm. Mấy quả quýt hắn vừa mới nhặt lên lại trượt tay lăn ra xa.
Bim! Bim! Bim!
Lại là một trận tiếng còi chói tai, hơn nữa lần này còn ấn rất dài.
Cho dù Lục Đại Hải thành thật trung hậu trước sau như một mà lúc này cũng có chút nổi nóng. Hắn không nhặt quýt nữa mà đứng lên mắng một trận.
“Thúc giục cái gì mà thúc giục! Đường rộng như vậy mà ngươi nhất định phải đi về phía ta à? Ngươi lại bấm còi thử xem?”
Lục Đại Hải đã thật sự tức giận, đường xe trong tiểu khu rất rộng, quýt của hắn rớt ra đại khái cũng chỉ chiếm một nửa chiều rộng làn xe, khoảng cách bên cạnh tuyệt đối có thể cho một chiếc xe ô tô đi qua.
Lui một vạn bước mà nói cho dù Lục Đại Hải thật cản trở giao thông cả làn xe thì cũng không thể kiên nhẫn chờ hắn một lát sao? Mà chờ không được thì xuống xe nói với hắn một tiếng cũng được.
Nhưng cứ liên tục bấm còi như vậy thì đây không phải thuần túy là chơi nhau ư?
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí huống chi là Lục Đại Hải.
Hơn nữa lúc trước hắn có ý tốt đưa hoa quả tới mà lại bị ném ra mà hắn còn chưa nuốt giận xuống.
“Cha, chuyện gì xảy ra vậy?”
Một bóng người nhanh chóng từ trong sân lao ra chạy đến bên cạnh Lục Đại Hải, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong xe.
Giống như chỉ cần Lục Đại Hải ra lệnh một tiếng thì Lục Khinh Hòa sẽ như mèo hoang lao tới cắn xé.
Nhìn thấy con gái cũng bị dẫn chạy ra đây, ngọn lửa trong lòng Lục Đại Hải vừa mới nhảy lên lập tức tắt ngấm.
“Không có việc gì đâu.” Lục Đại Hải rã rời khoát tay ý bảo người phụ nữ kia lái xe qua.
Người phụ nữ mặt không chút thay đổi khởi động xe đi ngang qua trước mặt hai cha con.
Bánh xe nghiền qua mấy quả quýt trên mặt đất ấn ra dấu vết màu cam.
Lục Đại Hải nhíu mày đi lên nhặt từng quả quýt còn nguyên vẹn.
“Cha, người phụ nữ này thật sự là quá đáng giận!” Lục Khinh Hòa tức giận đến nghiến răng, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng xe ô tô của người phụ nữ kia mà hận không thể xông lên hung hăng đạp lên hai cước.
Lục Đại Hải thở dài, nói: "Thôi quên đi, loại người này chúng ta so đo làm gì, lão thiên sớm muộn cũng sẽ giáo huấn nàng thôi. Mau tới giúp ta nhặt quýt."
“Vâng.” Lục Khinh Hòa vội vàng đi lên giúp Lục Đại Hải nhặt quýt, nhưng trên mặt nàng vẫn còn bộ dáng căm giận bất bình, trong miệng nhỏ giọng mắng chửi.
...