Võ Khúc Tinh Chuyển Thế
Ánh mắt nữ nhân kia trong lúc vô tình liếc đến một nhà Lục Đại Hải bên cạnh cũng bị tiếng còi hấp dẫn đi ra. Trên mặt nàng lập tức lộ ra thần sắc khinh thường cùng chán ghét nhè nhẹ.
“Thật là xui xẻo, loại người này cũng xứng ở chung một tiểu khu với Võ Trạng Nguyên Đăng Long đệ nhất toàn quốc sao? Quả thực là kéo thấp đẳng cấp của toàn bộ tiểu khu a.”
Nghĩ như vậy xong nữ nhân kia liền nhổ một ngụm nước bọt, quay mặt đi không them nhìn Lục gia nữa.
Bim!!!
Tiếng còi vẫn tiếp tục, cho người ta một loại cảm giác khí thế rộng lớn.
Lúc này đã có càng ngày càng nhiều người bị hấp dẫn tới.
Người có thể ở tại tiểu khu Hoa Phủ tại thành phố Bạch Hà đều có thân phận địa vị không kém, tự nhiên cũng có kiến thức.
Rất nhanh đã có người nghe ra hàm ý chứa trong tiếng còi mà kích động hẳn lên.
Quy cách này, tư thế này, tràng diện này chính là Khoa Võ tự mình đến chúc mừng tiểu khu Hoa Phủ chúng ta có Chân Long Kiêu Tử Đăng Long Võ Khoa a!"
"Trời ạ, nhân vật Đăng Long Võ Khoa năm nay vậy mà cự ngụ tại tiểu khu chúng ta!"
“Lão bà, mau ra đây nhìn xem thiên hạ đệ nhất Võ Trạng Nguyên a!
...
Cả nhà Lục Đại Hải cũng kiễng chân nhìn xem xung quanh, nhưng bọn họ đều tỉnh tỉnh mê mê, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Ta nghe người ta nói là cái gì mà võ trạng nguyên Đăng Long xuất tại tiểu khu chúng ta. Tiểu Hòa, ngươi biết Đăng Long là cái gì không?" Lục Đại Hải là người thô lỗ, loại vấn đề này hắn tự nhiên nhìn về phía con gái Lục Khinh Hòa hỏi thăm.
Đáng tiếc Lục Khinh Hòa cũng không hiểu nhiều lắm mà lắc đầu.
"Aiii, đi xem anh ngươi rời giường chưa, hắn nhất định biết Đăng Long là cái gì." Lục Đại Hải liền sai con gái đi gọi Lục Thánh dậy.
Lúc này bên cạnh hắn liền có giọng nói ôn hòa vang lên: "Đăng Long là cách gọi thời xưa truyền lại, hiện tại có rất ít người biết đến nó."
Cả nhà Lục Đại Hải theo tiếng quay đầu, bọn họ nhìn thấy hai lão nhân tóc hoa râm, tướng mạo hiền lành đang nhìn bọn họ.
Người vừa mới nói chuyện chính là lão nhân đeo kính lão trong đó.
Hai mắt Lục Đại Hải lập tức sáng ngời.
“Giáo sư Tôn, hai người cũng ra xem náo nhiệt à?”
Lão nhân đeo kính cười híp mắt gật đầu, nói: "Tiểu khu chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy thì ta không thể ra ngoài xem được.”
Hai ông bà già này là hàng xóm bên phải của Lục gia, là một đôi giáo sư đại học về hưu, hơn nữa còn là giáo sư khoa văn nên có học thức vô cùng uyên bác.
Bọn họ cùng Lục gia có quan hệ rất không tệ, bình thường gặp mặt đều sẽ mỉm cười chào hỏi.
“Giáo sư Tôn, vừa rồi thầy còn chưa giải thích xong ý nghĩa của từ Đăng Long a......” Lục Đại Hải hỏi.
Lão nhân đeo kính nhẹ gật đầu "à à" lên rồi tiếp tục nói:
"Đăng long chính là thí sinh thi tốt nghiệp trung học đăng đỉnh khoa võ toàn quốc, chân chính là võ đạo thiên tài leo lên Long Môn."
“Đặt ở thời cổ đại đây chính là Võ Khúc Tinh chuyển thế, là thiên hạ đệ nhất khoa võ."
Bà lão bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Ông già này, vòng tới vòng lui cũng không biết đang nói cái gì. Đăng Long chính là thí sinh có thành tích thi đại học khoa võ đứng đầu toàn quốc, tương đương với Võ Trạng Nguyên toàn quốc. Nói có hai câu mà ngươi còn lao lực giải thích như vậy sao?”
"Ta chỉ là muốn giải thích rõ ràng một chút thôi mà..."
“Ngươi càng giải thích càng loạn thì có.”
Không để ý tới hai ông bà già cãi nhau hằng ngày, cả nhà Lục Đại Hải lại hung hăng lắp bắp kinh hãi.
"Võ trạng nguyên toàn quốc!”
“Đệ nhất khoa võ toàn quốc!"
"A… Để đạt được danh hiệu này thì phải có bản lĩnh lớn cỡ nào a?"
“Nhân vật như vậy mà lại ở trong tiểu khu của chúng ta sao?”
Đầu óc của Lục Khinh Hòa xoay chuyển nhanh nhất, nàng nhìn vợ chồng lão giáo sư một cái rồi nhỏ giọng hỏi: "Cha, cha nói xem... cái vị võ trạng nguyên đăng long này có thể chính là lão ca của ta hay không?"
Vẻ mặt Lục Đại Hải liền trở nên mất tự nhiên.
"Không thể nào! Tuy rằng anh ngươi tại khoa võ cõ thành tích rất tốt, nhưng đạt tới đệ nhất toàn quốc thì không đến mức đó."
"Cha nghĩ xem toàn bộ thành phố Bạch Hà này lão ca của ta chính là học sinh trung học mạnh nhất, vậy ở tiểu khu này không phải hắn thì còn có thể là ai?" Lục Khinh Hòa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân liếc nhau một cái, trong lòng cả hai đều dâng lên một ý niệm.
Đúng vậy a, nếu võ trạng nguyên đăng long không phải là con trai bảo bối của chúng ta thì sẽ là ai đây?
Hình như cũng không có ai hết!
Nhưng danh hiệu võ trạng nguyên Đăng Long đệ nhất tàon quốc lớn như vậy thì......
Thân là người bình thường nên hai vợ chồng Lục gia thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ.