Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 278 - Chương 278 - Quá Tùy Ý

Chương 278 - Quá Tùy Ý
Chương 278 - Quá Tùy Ý

Lúc này, mấy người Lục Thánh đã đi tới thủ tục nhập học công việc chỗ.

Lục Thánh dừng bước lại, đem đồ đạc của Dương Diên trả lại cho nàng, mở miệng nói: "Ta chỉ đưa ngươi đến nơi này."

"Ưm." Dương Diên gật đầu, nhìn xem Lục Thánh muốn xoay người rời đi, lấy hết dũng khí thốt lên: "Số điện thoại di động để liên hệ."

Lục Thánh sửng sốt một chút rồi gật đầu.

"Đây là số điện thoại di động để liên hệ, có chuyện gì. . ."

Lục Thánh quét nhìn hai nam thanh niên đứng hai bên Dương Diên, bình tĩnh nói: "Tùy thời tìm ta."

"Ưm, hẹn gặp lại!" Dương Diên dùng sức cùng Lục Thánh vẫy tay chào tạm biệt.

"Định mệnh, tiểu tử này thật quá biết để lại một tay a. . ." Nam thanh niên tóc dài bị ánh mắt của Lục Thánh trước khi đi kích thích, hắn rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng mắng chửi.

Nam thanh niên to khỏe bên cạnh cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, hắn còn nói có việc gì cứ tùy thời tìm hắn nữa chứ, hắn nghĩ rằng hắn là ai?"

Nam thanh niên tóc dài quay đầu lại hỏi Dương Diên: "Học muội, vị bạn học kia của ngươi báo danh trường võ đại nào mà lại ngông cuồng như thế?"

Nhìn xem thân ảnh Lục Thánh dần dần đi xa, thần sắc Dương Diên lập tức lạnh nhạt nhìn hai nam thanh niên, nói: "Thánh võ đại thứ bảy."

"Á. . ." Nam thanh niên tóc dài cùng nam thanh niên to khỏe liền ngây người tại chỗ.

Dương Diên ưỡn ngực lên một chút, trong mắt nàng loé ra tinh quang, dùng một loại ngữ khí có chút kiêu ngạo mà bổ sung một câu: "Hắn đến từ thành phố Bạch Hà, tên của hắn là Lục Thánh."

"Bạch Hà. . . Lục Thánh. . ." Hai nam thanh niên lập tức suy nghĩ về hai từ này, rồi cả hai dường như nghĩ tới điều gì mà đôi mắt trợn to, thân thể run lên.

"Đó là. . . Võ Trạng Nguyên... Đăng. . Đăng Long năm sao ?!!"

Lục Thánh kéo rương hành lý từ trong võ đại Kinh Hà một đường đi ra.

Trên đường hắn thấy người đi đường qua lại cơ bản đều là người trẻ tuổi, hầu như mỗi một vị đều có khí huyết tràn đầy, đạt tới trình độ võ giả chính thức.

Mà số người như Lục Thánh trên lưng đeo ba lô, tay kéo hành lý chạy tới báo cáo tân sinh cũng không ít.

Lục Thánh đi ngang qua mỗi một trường võ đại thì đều là một mảnh náo nhiệt chào đón người mới đến.

Toàn bộ võ đại tại Kinh Đô giống như một con cự thú khổng lồ liên tục không ngừng thu hút những vị thiên tài mới đến từ thiên nam địa bắc.

Lục Thánh dựa theo điện thoại di động hướng dẫn cuối cùng đi tới trước cửa lớn của một trường võ đại.

"Thánh Võ đại thứ bảy."

Lục Thánh nhìn xem ngôi trường võ đại trước mặt mà trong mắt lóe ra ánh sáng.

So với những võ đại mà hắn thấy trước đó đều bất đồng, bởi vì trước cửa Thánh võ đại thứ bảy rất quạnh quẽ, hầu như nhìn không thấy tân sinh viên nào, tuy nhiên Thánh võ đại thứ bảy vô cùng rộng lớn.

Thánh võ đại thứ bảy thực sự quá rộng lớn, nó rộng lớn đến nỗi vượt qua sự tưởng tượng của Lục Thánh.

Trên cửa lớn của Thánh võ đại thứ bảy đang đặt nghiêm trang một cái bảng hiệu có chiều dài tới vài trăm mét, chiều cao tận 100 mét. Bên trên bảng hiệu là năm chữ cái mạ vàng cao mười mét, từng chữ như đao ghi rõ Thánh võ đại thứ bảy, người viết Đàm Trung Ngọc.

Lục Thánh giương mắt nhìn lên, trước cửa lớn là một dòng suối phun cực kỳ to lớn, sau đó là một đám kiến trúc hùng vĩ. Kiến trúc gây chú ý nhất chính là một tòa tháp lục giác cao vút trong mây.

Bên trong khuôn viên trường trồng đủ loại cây cối, hoa cỏ, và chúng đều cao lớn rậm rạp, trông giống như rừng rậm nguyên thủy được dời ra ngoài vậy.

Toàn bộ Thánh võ đại thứ bảy để cho Lục Thánh có ấn tượng đầu tiên chính là sự chấn động, mà còn là sự chấn động to lớn. Trong lòng hắn có một cỗ cám xúc mênh mông bàng bạc mạnh mẽ khó có thể dùng lời để diễn tả được.

Nhất là khi nhìn thấy trước cửa lớn của Thánh võ đại thứ bảy còn được Võ Thánh tự mình viết bảng hiệu lưu niệm, và còn có cả cái tháp Võ Thánh bắt mắt nguy nga kia càng để cho người ta có một loại cảm giác nhìn lên núi non trùng điệp.

Lục Thánh đột nhiên cảm thấy mình đã được mở mang tầm mắt, khai mở tầm nhìn, lần này hắn lên võ đại cũng không phải là không công.

Ý chí cũng là một bộ phận cực kỳ trọng yếu trong tu hành võ đạo. Trong lồng ngực của Tông Sư có núi sông, còn trong tay áo của Võ Thánh thì có cả thiên địa càn khôn.

Có thể nói nếu như Lục Thánh vẫn còn núp ở cái địa phương nhỏ như thành phố Bạch Hà, vậy Võ Đạo Chi Lộ của hắn chưa chắc sẽ rộng mở.

Lục Thánh bình tĩnh nhìn xem con "cự thú" trước mặt một hồi, sau đó hắn mới hướng về phía chỗ đón tân sinh viên mà đi tới.

Nơi đó cũng là một chỗ đón tân sinh viên đến, có mấy vị thanh niên nam nữ ngồi có đứng có.

Một học tỷ đang nhìn đồ đạc, một học tỷ đem hai cái chân dài đặt trên bàn nhàm chán sửa móng tay.

Còn có một nam thanh niên nửa ngồi ở bàn bên cạnh tay cầm một thanh dài kiếm hợp kim dài hơn một mét tỉ mỉ lau chùi.

Tư thái bọn họ rất tùy ý mà lại không giảm chút hung hãn nào, giống như một đám báo đang liếm láp nanh vuốt vậy.

Bình Luận (0)
Comment