Đầu dây bên kia bỗng nhiên cười rộ lên, giọng nói lanh lảnh: "Đó là một vị tân sinh viên tên là Lục Thánh. Không biết phó hiệu trưởng có nhận ra hắn không?”
“Lục Thánh á?” Tay cầm ống điện thoại của Triệu Khang Thái siết chặt kêu "rắc" một tiếng, ống điện thoại liền bị hắn mạnh mẽ bóp ra nát.
Một vẻ mừng như điên từ đáy lòng Triệu Khang Thái dâng lên trên mặt.
Lục Thánh! Dĩ nhiên là Lục Thánh phá kỷ lục!
Lục Thánh mới bao nhiêu tuổi và nhập học mới bao lâu a?
Kỷ lục của Tháp Võ Thánh vị hắn đổi mới thành tầng 24. Nếu cộng thêm phần lý lịch này thì việc hắn tiến vào danh sách chú ý trọng điểm của Võ Thánh sẽ hoàn toàn ổn định!
Triệu Khang Thái hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nội tâm vui sướng, trầm giọng nói: "Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn. Trong các sinh viên năm nhất hẳn là chỉ có một người tên là Lục Thánh.”
“A!!!”
Bên kia điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng kinh hô nhỏ.
Người phụ nữ bên kia giống như bị cái gì đó làm cho kinh hãi mà trở nên yên lặng.
“Làm sao vậy? Bên đó đã xảy ra chuyện gì thế?” Triệu Khang Thái vội vàng đặt câu hỏi, hắn sợ lại ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Qua chừng vài giây, giọng nói của người phụ nữ bên kia lại lần nữa vang lên.
Lần này giọng nói của nàng có vẻ hơi run rẩy, cũng có sự kích động cùng vui sướng không đè nén được xuyên thấu qua microphone truyền tới.
"Phó… phó hiệu trưởng Triệu, vị tân sinh viên tên là Lục Thánh kia... lại đem kỷ lục của trường chúng ta đổi mới rồi."
“Tầng 25! Ôi không không, hiện tại đã là tầng 26!”
“Phó hiệu trưởng, hắn đã xông tới tầng 26 của tháp Võ Thánh rồi!”
Ong!!!
Cả người Triệu Khang Thái lập tức chấn động, ngồi lặng tại vị trí.
Trong đầu hắn chỉ còn lại một giọng nói đang lơ lửng.
Tầng 26! Tháp Võ Thánh tầng 26!
Giây tiếp theo, thân ảnh Triệu Khang Thái bỗng nhiên "vụt" một cái liền biến mất khỏi bàn làm việc, sau đó có tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên.
Đùng đùng đùng!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, thư ký lấy hết dũng khí đẩy cửa phòng làm việc ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc thì nàng lập tức tê dại.
Chỉ thấy trong phòng làm việc không có một bóng người, trên cửa sổ của phòng làm việc có thêm cái một lỗ thủng thật lớn, trên mặt đất rải đầy mảnh thủy tinh.
Thư ký sững sờ đi tới, nghe được trên bàn làm việc truyền đến giọng nói vội vàng.
“Phó hiệu trưởng Triệu? Phó hiệu trưởng Triệu, ngài còn đang nghe không? Phó hiệu trưởng Triệu?”
Thư ký nhìn thoáng qua lỗ thủng trên cửa sổ mà lẩm bẩm nói: "Đây chính là tầng bảy a."
Một giây sau đồng tử của nàng liền co rút lại, vì nàng nhìn thấy trên tầng lầu của hai tòa văn phòng xa xa cũng truyền đến âm thanh thủy tinh vỡ nát, và có hai đạo nhân ảnh từ chỗ cửa sổ trực tiếp nhảy xuống.
Khí tức cường đại thuộc về võ đạo tông sư của bọn họ xông lên trời như khói báo động, đưa tới đông đảo ánh mắt chú ý.
“Các phó hiệu trưởng đều điên rồi sao?!!”
...
Trong không gian tinh thần lực trắng xóa có hai đạo nhân ảnh đang triền đấu cùng nhau.
Một đạo có kim sắc hỏa diễm vờn quanh, rực rỡ chói mắt tựa như mặt trời lúc chín, mười giờ sáng.
Một đạo khác quả quyết sắc bén, lạnh lẽo như băng, giống như thiên đao ra khỏi vỏ.
Tốc độ của hai người nhanh đến cực hạn, mắt thường đều khó có thể bắt được. Nếu có người ở đây thì phỏng chừng chỉ có thể dựa vào kim sắc hỏa diễm thường xuyên bùng nổ để phán đoán dấu vết hai người giao thủ.
Đột nhiên thân ảnh có kim sắc hỏa diễm vờn quanh kia nhảy lên thật cao, kim sắc hỏa diễm vây quanh trên người hắn như nước chảy mà đều tụ về quyền phải.
Trong phút chốc kim quang chói mắt đến cực hạn, tại lòng bàn tay phải của hắn giống như nắm chặt một vầng mặt trời!
Nắm Hằng Tinh! Thập Dương Đồng Thiên!
Một giọng nói bình tĩnh từ trong kim quang truyền ra.
Mặt trời rực rỡ và đao quang trắng xóa va chạm cùng một chỗ.
Kim quang chói mắt bao phủ tất cả, giống như một ngôi sao nổ tung trong không gian.
"Hộc hộc hộc…” Lục Thánh quỳ một gối xuống đất, sống lưng hơi cong, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
<< Tự nhiên hô hấp pháp >> vận chuyển đến cực hạn nhanh chóng hồi phục thể lực và tinh thần lực mà hắn đã tiêu hao trong chiêu vừa rồi.
Lục Thánh cảm giác đầu mình đau như muốn nứt ra, giống như bị người trực tiếp chém một đao vào đầu.
Lục Thánh chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt hắn đỏ ngầu vì sung huyết. Nhưng những tơ máu này dần dần tản đi, có kim quang càng thêm rực rỡ, càng thêm dâng trào và càng thêm mãnh liệt từ đáy mắt hắn dâng lên.
Lúc này thân ảnh thanh niên cầm song đao trước mắt Lục Thánh chậm rãi tan đi.
Trận chiến này cuối cùng vẫn là Lục Thánh chiến thắng.
Phù!!!
Lục Thánh đứng lên, thân thể giãn ra như một ngọn núi kéo dài.
Lấy thân thể cấp sáu đối kháng với thân thể tông sư cấp bảy chân chính, hơn nữa còn là Võ Thánh tương lai để cho ta có quá nhiều áp lực a!
Hình dáng Đại Nhật trong đầu Lục Thánh gần như bị đao phong của Đàm Trung Ngọc tuổi trung niên mạnh mẽ bổ ra, nhưng nó phá rồi lại lập, đường nét của Đại Nhật sau khi lành lại đã trở nên vững chắc hơn và rõ ràng hơn.
"Võ đạo tranh phong và ý chí va chạm đối ta tông sư đạo của ta mà nói cũng là một lần rèn luyện đáng quý." Lục Thánh nhìn chăm chú vào hình dáng Đại Nhật trong đầu, nói: "Có lẽ nó đã sắp viên mãn, lần tiếp theo ta nhìn xem mặt trời giữa trưa là nó sẽ có thể hoàn toàn thành hình."
“Đến lúc đó chính là thời điểm ta có thể chính thức trùng kích tông sư cấp 7!"
Không chỉ như thế, Thập Toàn Võ Đạo của Lục Thánh hiện tại cũng đột nhiên tăng mạnh.
Hắn tay không đối kháng Đàm Trung Ngọc tuổi trung niên tạo ra áp lực sinh tử, giúp cho một thân võ học của hắn đã có bảy tám phần mười đặt chân vào Nhập Vi Cảnh.
Phỏng chừng không bao lâu nữa tất cả võ học của Lục Thánh đều có thể đột phá, triệt để mở khóa Thập toàn võ đạo đệ nhị hình thái.
Lục Thánh tích lũy quá mức hùng hậu, chỉ kém một cơ hội nữa mà thôi.
Mà Tháp Võ Thánh đã ban cho hắn cơ hội này cho nên hắn đột phá cũng là chuyện thuận lý thành chương.